Cô đành ngồi trở lại, tiếp tục nói chuyện với bà Hứa, nhưng khóe mắt vẫn một mực chú ý đến động tĩnh ở trong bếp.
Nhìn người nào đó chậm rãi bỏ đĩa sứ trắng vào trong máy rửa bát, nhìn anh dọn dẹp phòng bếp một cách tuần tự, nhìn anh vì quá cao mà phải hơi khom lưng xuống, lau trái lau phải trên bàn bếp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn anh cởi bao tay cao su ra, xoay người đi ra khỏi bếp rồi nhìn vào mắt cô một cái.
Nhìn anh "bắn" ánh mắt ngầm hiểu ý với cô, rồi đi vào phòng sách.
Nhìn anh đi ra từ trong phòng, rót cốc nước, rồi cố tình lượn mấy vòng trong phòng khách, rồi lại đi vào phòng sách...
Nửa tiếng trôi qua.
Anh không đi ra thêm lần nào nữa.
Nhan Thư và bà Hứa nói từ mẫu giới hạn mới trong năm nay của RT đến những chuyện thú vị trong trường cô.
Cô đang kể lại một cách sinh động mấy mẩu tin buồn cười mà đàn chị của cô lấy, điện thoại của bà Hứa đột nhiên reo vang.
Đầu bên kia vang lên một giọng: "Bà Hứa à, ba thiếu một này..."
Bà Hứa không có thời gian tán gẫu với Nhan Thư nữa, cúp điện thoại nói với cô một tiếng rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Nhan Thư vừa nhìn theo cho đến khi bóng lưng bà biến mất ở khúc ngoặt, đã thấy Hứa Bùi ra khỏi phòng sách, chiếc áo khoác dáng dài vắt trên khuỷu tay anh.
Anh khoác áo khoác, chỉnh lại cổ áo, đến huyền quan lấy chiếc khăn, khom lưng quàng khăn cho cô một cách tỉ mỉ, cười nói: "Đợi lâu quá, cô Hứa ạ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. --
Bà Hứa đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, nhưng vẫn có chút rối rắm, "Hay là, em không đi nữa?"
Ông Hứa ngồi trước bàn đọc sách, lật tờ báo, nghe thấy thế lại ngẩng đầu lên nói: "Ba thiếu một mà cũng không đi?"
Bà Hứa giải thích: "Chẳng phải em nghĩ Kiều Kiều đang ở đây, muốn ngồi nói chuyện với con bé thêm một lúc sao..."
Nhan Thư thề thốt: "Còn thật hơn cả vàng thật! Không tin thì anh hỏi em đi!"
"Không tính ông nội, thầy giáo vỡ lòng của anh là ai?"
"Thầy Vương Chí Hiên!"
"Lần đầu tiên anh tham gia Olympic Toán là khi nào?"
"Lớp tám, đồng đội của anh toàn là học sinh cấp ba, lần đầu tiên giải đề chỉ mất hai phút."
Nhan Thư trả lời đúng hai câu liền nên hơi đắc ý.
Giống như cô đã nói, người như anh, dù cô chưa từng dò la về anh thì vẫn có vô số tin tức lũ lượt kéo đến.
Cộng thêm cô học ngành báo chí, cực kỳ nhạy cảm với tin tức, đại não lúc nào cũng tự động lưu trữ, vì thế dĩ nhiên cô vẫn nhớ rõ mồn một.
Cô tràn đầy tự tin chờ câu hỏi tiếp theo của anh, lại thấy anh nói: "Trong hội thao vào năm tốt nghiệp, anh đã tham gia bốn môn thi nhưng có một môn không được huy chương, em biết là môn nào không?"
Cô nhỏ giọng oán trách: "Người khác thường sẽ hỏi đã được giải gì, ai lại đi hỏi người khác không được giải gì! Chuyện này ai mà nhớ được?"
Hứa Bùi chậm rãi liếc cô, "Tin gà tin vịt thì nhớ như in, còn chuyện mình làm thì lại không nhớ?"
Nhan Thư: "?"
Cô trưng ra khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, đang định hỏi Hứa Bùi gì đó thì lại bị tiếng chuông điện thoại của anh xen ngang.
Hứa Bùi lấy điện thoại ra, vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng nói oang oang của Quan Văn Cường: "Anh Bùi, cuối cùng cũng gọi được cho anh rồi! Anh mau lên diễn đàn đi! Bây giờ mọi người đều nói cái cô Thư Nhu Nhi gì đó thật sự là thanh mai của anh, cô gái đó còn đăng cả ảnh lên rồi! Em gửi link cho anh, anh xem đi nhé!"
Trong khung trò chuyện hiện ra một đường link.
Cuối cùng, anh nhíu mày, dùng tài khoản bằng tên thật chuyên dùng tham gia cuộc thi để đăng một bài đăng trên Weibo.
--
Hai ngày nay Thư Nhu Nhi sống không tốt lắm.
Lần trước Chung Diễm bị ngã, lúc đó cô ta giận dỗi nhốt mẹ ở ngoài cửa. Đến chiều mới biết mẹ cô ta thật sự bị ngã trẹo lưng, còn nằm rạp trên hành lang không người hơn nửa tiếng mới được người khác đỡ dậy.
Đêm đó, người nhà họ Thư đưa bà ta vào viện, kiểm tra ra mới biết bị rạn đốt sống lưng, kèm theo ngoại thương ở mức trung bình đến nặng do trật đốt sống lưng, ngay hôm đó đã được đưa vào phòng phẫu thuật.
Không chỉ có thế, Thư Chính Bình cũng thấy cô ta chướng mắt, thường xuyên nổi cơn tam bành, chén trà trong nhà đã bị đập vỡ mất mấy bộ.
Thư Nhu Nhi sống một ngày dài bằng một năm, sau mấy ngày nghỉ, cô ta lập tức thu dọn mấy bộ quần áo, nhanh nhanh chóng chóng đến công ty quản lý.
Vừa mới đi vào chưa kịp nói câu nào, đã thấy người đại diện Ada mắng chửi một hồi vào trong điện thoại. Chị ta thấy cô ta đi vào, cúp phăng điện thoại, quát um lên: "Thư Nhu Nhi, bức ảnh kia của cô là thế nào!"
Thư Nhu Nhi ngơ ngác, "Bức ảnh gì ạ?"
Hỏi xong, cô ta nhìn thấy chị Ada mở máy tính bảng ra, cho cô ta xem một tấm hình, chính là ảnh chụp chung của cô ta và Hứa Bùi vào hồi cấp ba.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]