Sáng sớm, ánh nắng len lỏi chiếu vào phòng hắt lên hai thân ảnh đang ôm nhau. 
Duật Thiên choàng tỉnh dậy, cậu cử động một chút thì liền cảm thụ một tràn đau đớn ở thân dưới. Không những thế gã còn chưa rút ra! 
Hôm qua cậu chỉ vừa mới tỉnh dậy liền bị kích thích một trận, bây giờ phải nằm im không chút cử động. Thứ kia vẫn còn ở bên trong cậu, cậu thật sự muốn lôi đầu tên kia dậy rồi gào một trận. 
Biết đau lắm không? 
Dù hôm qua quả là đau thật nhưng cậu cũng cảm thấy rất sướng. Việc không thể miêu tả hai người cũng đã làm qua rất nhiều lần và mỗi lần gã đều làm xong liền không hề rút ra khiến cậu khó mà cử động. 
Duật Thiên chống đầu nhìn người yêu ngủ say. Cậu vuốt ve mặt gã, đôi mắt có chút màu hồng nhìn. 
Khi cậu cùng 'Duật Thiên' trò chuyện thì gã phải trải qua một đời người mà không có cậu. Chìm trong cô đơn cùng nỗi hiu quạnh để rồi chết già. Duật Thiên thực sự rất muốn chửi vì sao lại ngốc vậy? 
Dường như phát giác người yêu đã tỉnh, Kiều Ngôn mở mắt nhìn cậu. "Chào buổi sáng." 
"Chào buổi sáng." Duật Thiên chào lại sao đó đầu óc đường như nghĩ đến cái gì, cậu nhép nhép miệng hỏi. "Mỗi lần anh muốn giải quyết nhu cầu mà không có em, anh đã làm như thế nào vậy?" 
Cậu thề là cậu chỉ tò mò thôi. Cậu không có ý khơi dậy quá khứ của gã đâu. Kiều Ngôn cười, Duật Thiên rất thích nhìn gã cười vì khi gã cười, gã trông rất đẹp. Duật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-nam-phu-khong-con-nhu-truoc/1328874/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.