Được mấy ngày nghỉ hưởng thụ tết xuân, trong không khí vui vẻ ấm áp rất nhanh đã trôi qua, cũng đã đến lúc phải rời đi, ngày xưa trong nhà có chút trầm lắng nhưng giờ có Tiêu Đế Chi tới nên đặc biệt sinh động vui vẻ, ba mẹ đều mỗi ngày vui vẻ ra mặt, hàng xóm láng giềng cũng nhìn Tiêu Đế Chi khen không dứt miệng, tuy vẫn xuất hiện vài bác gái đến giới thiệu đối tượng cho hắn, nhưng cũng đủ chứng minh đàn ông như hắn ưu tú cỡ nào, nghĩ tới phải rời đi, ba mẹ vẻ mặt không muốn, Tô Vũ Trạch nhẹ nhàng thở dài, lông mày cũng nhẹ nhàng nhíu.
Thường thường thấy Tiêu Đế Chi lén lút ở một bên gọi điện thoại xử lý công việc luật sư, tuy rằng hắn không nói, nhưng y lại để Đế Chi bỏ lại một đống công việc đến bồi mình với người thân, trở lại Sự Vụ Sở sợ là phải bận bịu trên mấy ngày mấy đêm mới có thể làm xong, trong lòng vừa cảm động lại đau lòng, ngược lại còn có áy náy.
“Sao vậy?” Tiêu Đế Chi đi tới ban công, cánh tay ôm ngang eo Tô Vũ Trạch, cằm nhẹ nhàng đặt ở trên vai y.
“A?” Thoáng chốc cả kinh rồi xoay người, “Anh sao lại ở chỗ này, không phải bồi ba chơi cờ sao? Sao thế?”
“A! Em xoay người mạnh quá làm anh cắn phải đầu lưỡi, đau quá, hình như chảy máu.” Bị đau che lại miệng mình, nhăn mũi, oán giận nhìn Tô Vũ Trạch.
“Xin lỗi, em không biết sẽ như vậy, không có sao chứ? Đến, đưa em xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-mi-hinh-cong-gap-go-tong-cong-dai-nhan/1901998/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.