Tô Vũ Trạch nửa ngày mới lấy lại sức, vừa làm mấy lần quá kịch liệt, sau lưng Tiêu Đế Chi còn thỏa mãn ôm y, nhẹ nhàng dùng thân thể chạm vào người phía sau, nhẹ nhàng hỏi: “Đế Chi, những gì lúc đó ăn cơm anh nói với ba mẹ đều là thật sao?” Luôn cảm thấy lúc ăn cơm ấy vẻ mặt Tiêu Đế Chi rất quái dị.
“Đương nhiên là thật, anh rất ghét nói dối, luật sư luôn lấy sự thật để nói.” Nói xong Tiêu Đế Chi khẽ cắn bả vai non mềm, rồi liếm liếm..
“Vậy sao lại nhìn em với vẻ mặt đó?” Hơi hơi ngứa, khó nhịn cử động vai một cái, trở mình ôm lấy Tiêu Đế Chi, tay đặt ở trên eo hắn khiêu gợi.
“Nhìn về phía em khoe khoang vì khổ nhục kế anh đem ba mẹ em bắt được thành công a, lẽ nào em không cảm thấy sao?” Vẻ mặt đắc ý.
“Khổ nhục kế? Không phải anh rất ghét nói dối sao?” Cha mẹ ly dị, gia đình tan nát, tuổi ấu thơ không có hạnh phúc, lẽ nào đều là lừa gạt ba mẹ sao, nếu như không phải gạt người, vậy sao khi nói vẻ mặt không hề thương tâm?.
Biết Tô Vũ Trạch đang nghi ngờ cái gì, không sao cả nhíu nhíu mày, “Anh nói đều là thật, có điều với anh mà nói đã không đáng để tâm nữa, dù sao anh đã không còn là thiếu niên thời kỳ trưởng thành, nếu những lời này có thể đánh động ba mẹ em, đương nhiên phải khéo sử dụng, xem đi ba mẹ em không phải nhận anh làm con nuôi sao, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-mi-hinh-cong-gap-go-tong-cong-dai-nhan/1901997/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.