Người phụ nữ cao quý thanh nhã mang trên mình một thân phục trắng xóa, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp khó phai tàn theo dấu vết thời gian. Người phụ nữ nhẹ nhàng đi đến cạnh một chiếc giường tinh xảo, nơi ấy có một cậu trai nằm mê mệt, nhịp thở đều đều.
- Vũ à, đã một năm rồi... chỉ thêm một năm nữa thôi, liệu con có... có như...
Giọng nói bà nghẹn lại, nước mắt cứ thế rơi xuống, rơi trong yên tĩnh. Chiếc giường lạnh như băng này chính là thứ duy trì sự sống duy nhất cho thiếu niên kia.
- Con lại vì con bé đó... vì con bé đó... mà hủy hoại đi chính nguồn thần lực của mình... Ngay cả đám Kinali cũng theo nó... Anh trai con thì mất tích... Em gái con cũng cư nhiên mà không dấu vết.... Artilat càng lúc càng hiu quạnh....
Như không thể nói thêm, bà đau khổ nhìn thiếu niên, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt như không còn sự sống.
- Vũ... nếu đúng ngày trăng đỏ, con không tỉnh lại... Ta sẽ đi lấy máu của con bé đó đánh thức con.
Giọng nói bà đanh lại, không còn sự ưu thương mà là lạnh lùng sắc bén, đôi mắt hiện lên tia sát khí.
Ngày đầu tiên gặp Nhã Linh, Miêu Vũ đã cảm thấy dường như đã gặp cô ở đâu rồi. Cô ấy là một cô bé giảo hoạt, mạnh mẽ, yêu đời và hết sức quan tâm bạn bè. Như Hoa vô cùng mâu thuẫn với cô nhưng cô ấy lại vô tư không để ý.
Khi thái độ của Nhã Linh so với Miêu Vũ có vài phần khác thường nhưng trong thân tâm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-meo-la-soai-ca/92909/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.