Ngay sau đó, Elliot mở mắt và thổi tắt những ngọn nến trên bánh.
Rèm cửa được kéo ra, và ánh sáng lại tràn ngập căn phòng.
- Anh ước gì thế, Elliot? - Ben cười toe toét và hỏi.
- Anh luôn tiết lộ điều ước sinh nhật của mình với mọi người sao? - Elliot phản bác.
Cả phòng bật cười.
Elliot cắt một lát bánh và đặt trước mặt Avery.
- Anh nên ăn lát đầu tiên. - Avery nói và cô đẩy dĩa bánh trở lại cho anh.
- Anh không thể ăn nhiều như vậy. - Elliot trả lời.
Anh cầm nĩa, xắn một miếng và đẩy lại cho Avery. Cứ như thể họ đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, tách biệt với phần còn lại của căn phòng.
Đám đông bắt đầu la ó và chế giễu họ.
- Chúng ta nên bắt đầu gọi cô Tate là bà Foster ngay bây giờ? - Sao cậu không thử xem? Tôi không nghĩ là ông chủ sẽ bận tâm đâu!
- Hahaha! Cô Tate cũng sẽ không bận tâm đâu, đúng không?
Avery xấu hổ và khó chịu đến mức tai và gáy cô đỏ bừng.
- Thôi nào, tất cả các người. - Elliot ra lệnh.
- Được, được… Ăn bánh thôi!
Chiếc bánh được chuyển sang phía bên kia bàn, cắt thành từng miếng và phân phát.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (truyentop.net) nhé ạ, đừng đọc ở các trang web ăn cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Khi họ ăn xong chiếc bánh, bữa trưa chính thức bắt đầu.
- Cô Tate, cô có muốn uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-mat-anh-ay-mo-ra/4803232/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.