“Đồ điên.” Lưu manh bây giờ mới ngừng khóc, “Ta đâu phải tiểu quan ở Lưu Vân thanh lâu…”
“Ngươi còn để ý sao.” Vô lại vò đầu, cảm thấy mình hơi quá phận, vội vàng cười cười nói, “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi so với bọn hắn đẹp hơn nhiều!”
“Đẹp cái đầu ngươi, ông đây là nam…” Lưu manh thật muốn nhào vào đấm cho vô lại một quyền, nhưng vừa động một chút, cái đùi lại đau.
Lưu manh á lên một tiếng, mặt đỏ bừng, tức giận trừng vô lại.
Vô lại cũng không ngại lưu manh mắng chửi, nếu hắn sơ sót cái gì, sẽ bị lưu manh nắm, tính tình người kia cũng đâu tốt lành gì.
Vô lại nghĩ tới đây thì hì hì cười, sau đó tiến tới quan tâm lưu manh, hỏi hắn bị làm sao.
“Tay đau mà chân cũng đau nữa.” Lưu manh thuật lại tình trạng của mình, “Ngươi thử bị trói cả ngày lẫn đêm xem…”
Vô lại kéo cổ tay lưu manh lên nhìn, quả thật bị dây thừng cấn cho mấy đường hồng. Hắn đã quên da lưu manh vốn là da non, không thể so với da thịt dày của mình. Lúc trước lưu manh không có nói, hắn làm sao biết lưu manh có vấn đề.
Nếu là trước đây, vô lại sẽ không chút do dự buộc chặt lưu manh, mặc kệ hắn có đau hay không. Nhưng bây giờ, nhìn cổ tay hắn có mấy đường hồng, chẳng hiểu sao lại thấy đau lòng.
Hắn vội vàng tìm đầu dây thừng, cởi ra cho lưu manh.
Lưu manh xoay xoay cổ tay, liếc mắt nhìn vô lại, giống như lơ đãng hỏi, “Ngươi không sợ ta chạy trốn sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luu-manh-gap-vo-lai/502496/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.