Vô lại ra chợ mua một con ngựa. Lưu manh âm thầm cao hứng, nghĩ tới vô lại rốt cuộc tha cho mình, nhưng mà vô lại chính là mua ngựa cưỡi với hắn.
Lưu manh kinh hãi, hai tay đều bị trói, không thể nắm cái gì, chỉ có thể gắt gao tựa vào ngực vô lại, rất sợ bị té xuống ngựa.
Nếu vô lại thả hắn bây giờ, hắn còn cò thể tìm đường về thành đông. Nhưng nếu tiếp tục đi cùng vô lại, hoặc là để hắn giữa đường, hắn không chắc sẽ còn sống trở về.
“Ngươi muốn đi đâu?” Lưu manh run rẩy hỏi.
Vô lại kéo dây cương, ngựa lập tức đi chậm lại, lúc này hắn mới ghét sát vào tai lưu manh nói, “Yên tâm, sẽ không bán ngươi đâu.”
Lưu manh có hơi sợ, hắn thật sự không rõ vô lại đang nghĩ cái gì.
“Nếu ngươi thả ta ra ngay bây giờ, về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Hừ, vô lại khẽ cười một tiếng, đặt cằm lên vai lưu manh, xa xa nhìn lại cứ thấy lưu manh giống như bị vô lại ôm.
“Lá gan của ngươi không phải lớn lắm sao? Lại nói… ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi?” Vô lại nhận thấy thân thể lưu manh cứng đờ, hắn hiểu rõ nở nụ cười.
“Vậy ngươi cũng không cần phải dựa sát như thế, nóng muốn chết.” Lưu manh có chút tâm phiền ý loạn. Trên thực tế tâm tình hai ngày nay của hắn không hề dễ chịu. Ai bị trói thế này mà còn cười được?
Vô lại nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng nghiêng của lưu manh, làn da trắng nõn đã hơi đỏ lên vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luu-manh-gap-vo-lai/502495/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.