Chương trước
Chương sau
Vô lại ra chợ mua một con ngựa. Lưu manh âm thầm cao hứng, nghĩ tới vô lại rốt cuộc tha cho mình, nhưng mà vô lại chính là mua ngựa cưỡi với hắn.
Lưu manh kinh hãi, hai tay đều bị trói, không thể nắm cái gì, chỉ có thể gắt gao tựa vào ngực vô lại, rất sợ bị té xuống ngựa.
Nếu vô lại thả hắn bây giờ, hắn còn cò thể tìm đường về thành đông. Nhưng nếu tiếp tục đi cùng vô lại, hoặc là để hắn giữa đường, hắn không chắc sẽ còn sống trở về.
“Ngươi muốn đi đâu?” Lưu manh run rẩy hỏi.
Vô lại kéo dây cương, ngựa lập tức đi chậm lại, lúc này hắn mới ghét sát vào tai lưu manh nói, “Yên tâm, sẽ không bán ngươi đâu.”
Lưu manh có hơi sợ, hắn thật sự không rõ vô lại đang nghĩ cái gì.
“Nếu ngươi thả ta ra ngay bây giờ, về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.”
Hừ, vô lại khẽ cười một tiếng, đặt cằm lên vai lưu manh, xa xa nhìn lại cứ thấy lưu manh giống như bị vô lại ôm.
“Lá gan của ngươi không phải lớn lắm sao? Lại nói… ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi?” Vô lại nhận thấy thân thể lưu manh cứng đờ, hắn hiểu rõ nở nụ cười.
“Vậy ngươi cũng không cần phải dựa sát như thế, nóng muốn chết.” Lưu manh có chút tâm phiền ý loạn. Trên thực tế tâm tình hai ngày nay của hắn không hề dễ chịu. Ai bị trói thế này mà còn cười được?
Vô lại nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng nghiêng của lưu manh, làn da trắng nõn đã hơi đỏ lên vì phơi nắng, chóp mũi cũng dính mồ hôi.
Vô lại ngẩng đầu nhìn mặt trời, giờ là buổi sáng, mặt trời cũng không tính là quá lớn.
“Vậy ngươi cởi áo ra đi…” Vô lại nói xong liền động thủ.
Nếu là bình thường lưu manh sẽ không lo lắng gì, nhưng theo tình cảnh này, lưu manh làm sao chịu, áo vừa kéo xuống khủy tay hắn liền hơi đứng dậy lấy cùi chỏ thục vào bụng vô lại. Cũng may da vô lại dày nên không thấy đau, “Được rồi, được rồi, không phá ngươi nữa, ngồi xuống đi, té một cái là ta không chịu trách nhiệm đâu.” Hắn sợ nếu phá nữa, người ta sẽ rớt xuống ngựa luôn, cho nên hắn liền vòng cánh tay ôm lấy lưu manh.
Lưu manh giãy dụa không ra, đành phải ngồi yên. Hắn cũng không nói chuyện với vô lại nữa, từ hôm qua tới giờ hắn mới nhận ra một chuyện, hắn lúc này thảm cmn hại.
Không biết từ khi nào, hai người đã đi một khoảng, cách trấn nhỏ kia rất xa. Lưu manh hoàn toàn không biết đây là nơi nào. Chỉ có thể mờ mịt bị bắt ép theo sát vô lại.
Đi được một hồi, hai người rốt cuộc đứng dưới một gốc đại thụ dừng chân nghỉ ngơi. Vô lại xuống ngựa trước, lưu manh cũng muốn xuống, chân vừa chạm đất liền cảm thấy mềm nhũn, ạch một cái té xuống đất.
Lưu manh gấp đến độ cố gắng đứng lên vài lần mà vẫn không được, vô lại thì đứng một bên ha hả cười.
Lưu manh mệt mỏi thở hồng hộc, hắn đứng không được nên nằm ngửa ra đất nhắm mắt lại.
Nước mắt không biết ở đâu chảy ra từ khóe mắt, cứ thế ào ào chảy.
Lưu manh bây giờ bất chấp mặt mũi, hai ngày nay hắn chịu đủ rồi. Bây giờ nghĩ cái gì cũng không muốn, hắn muốn khóc một trận thật thống khoái.
Chẳng biết tại sao, vô lại cười không nổi. Hắn rõ ràng muốn thấy lưu manh khóc. Hắn nhớ rõ lúc trước còn nói phải đánh lưu manh cho ba má nhận không ra. Nhưng bây giờ nhìn thấy lưu manh rơi lệ, hắn lại cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Bây giờ hắn sợ nhất là nhìn thấy lưu manh khóc.
“Ngươi… ngươi không sao chứ…” Vô lại nhỏ giọng hỏi, làm như sợ kinh đến lưu manh đang nằm trên đất.
“Không phải chỉ té thôi sao, ta giúp ngươi đứng lên, được không?” Vô lại nói xong bước tới, muốn đỡ lưu manh dậy.
Lưu manh một chút khí lực cũng không có, để mặc vô lại kéo hắn ngồi dậy.
“Ngươi đứng dậy trước đi…”
“Ta đứng không nổi…” Môi lưu manh run rẩy, nhẹ giọng ngập ngừng nói, “Đau chân…”
Cưỡi ngựa vài canh giờ, lưu manh đoán xương đùi của mình chắc bị phá banh rồi. Lúc nãy không biết bị cái gì, giờ đùi đau muốn chết, còn rát nữa.
Vô lại thấy lưu manh vẫn còn nhắm mắt, nước mắt vẫn chảy ra, hắn còn thấy hàng lông mi lưu manh run lên. Vô lại cảm thấy lòng mình rung động.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một lưu manh yếu ớt. Ít nhất lưu manh không nên khóc trước mặt hắn.
Không chút suy nghĩ, vô lại bế lưu manh lên, đưa hắn tới gốc đại thụ cho hắn tựa lưng vào cây.
Vô lại lấy lương khô với nước trên yên ngựa xuống, xoay người lại, thấy lưu manh đã mở mắt. Vô lại nhất thời giật mình.
Mắt lưu manh còn hơi ướt, lúc này còn mang theo vài phần đáng thương.
Lưu manh nói, “Ngươi thả ta ra đi, ở đây cũng xa lắm rồi.”
Vô lại vẫn đứng tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi lâu mới bước tới bên cạnh lưu manh, đưa nước cho hắn, “Uống nước trước đi.”
Lưu lại không cầm, tay bị cột sao mà cầm, cho nên cứ ngồi đó nhìn vô lại. Sau một lúc lâu, vẫn là vô lại chủ động, ngồi xuống bên cạnh lưu manh, đưa bình nước tới bên miệng hắn, “Uống đi, tới trấn tiếp theo ta sẽ thả ngươi.”
Lưu manh gắt gao cắn môi, không có ý tứ muốn uống nước.
Khó thấy vô lại xấu hổ vì bị lưu manh nhìn, hắn cười gượng một tiếng, bắt đầu trêu ghẹo, “Chẳng lẽ… muốn ta đút ngươi sao?”
Lưu manh vẫn lẳng lặng nhìn vô lại, sau đó đột nhiên mở miệng, “Ngươi đút đi.”
A? Vô lại há to mồm, tới lượt hắn không hiểu ý lưu manh. Tuy rằng hai ngày nay đều là hắn chọc lưu manh, nhưng thật ra bảo hắn làm, hắn vẫn có chút sợ hãi. Chỉ có thể lái sang chuyện khác, “Đừng cắn môi, miệng vết thương vẫn chưa lành đâu.”
Nghe vô lại nhắc tới, lưu manh đột nhiên nhớ tới chuyện ban sáng, trong nháy mắt mặt đỏ hồng.
“Ai cần ngươi lo…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.