Lưu manh thua lớn như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha. Hắn sợ vô lại sẽ trốn chạy, cho nên suốt đêm phân phó gia nhân, bắt người còn đang ngủ say về. Đương nhiên, lần này lưu manh thông minh, không chỉ kêu nhiều người, mà còn chuẩn bị mê dược linh tinh.
Vô lại căn bản không nghĩ tới phải phòng bị lưu manh, tự nhiên hắn sẽ không sợ. Hắn đã sớm muốn chỉnh lưu manh, lần này vừa tìm được cơ hội. Buổi tối đi ngủ cũng đặc biệt ngon, gia nhân của lưu manh không cần tốn nhiều công phu, trói vô lại đem về phủ.
Sau khi quyền cước đấm đá một chút, liền đem vô lại nhốt vào sài phòng.
Hai ngày sau, lưu manh phân phó gia nhân đưa vô lại vào phòng hắn. Lưu manh nói, phải một mình hảo hảo đùa giỡn.
Bước vào phòng lưu manh, vô lại liền nhìn thấy bộ dáng vênh váo tự đắc của ai kia. Vô lại không biết lưu manh sử dụng loại dược gì, hai ngày trước bị đánh vào mũi, bây giờ thì êm đẹp giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vô lại bị đánh, hơn nữa hai ngày rồi chưa ăn uống gì, cả người đều tiều tụy, nhìn rất chật vật.
Lưu manh nhìn mặt mũi vô lại bị bầm dập, không khỏi hăng hái lên, đắc ý nở nụ cười.
Vô lại nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, tự ý ngồi xuống ghế, nâng tách trà lên miệng uống một hơi. Chén trà đó là hạ nhân vừa mới châm cho lưu manh, hắn còn chưa kịp uống đã bị vô lại uống hết.
Sắc mặt lưu manh liền tái đi.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luu-manh-gap-vo-lai/502491/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.