Vô lại sống ở thành tây. Thành tây là xóm nghèo. Vô lại là một cô nhi, hai mươi tuổi. Mỗi ngày trôi qua chịu đựng gian khổ, nhưng vẫn tiêu sái tự do, vô cầu vô phúc.
Vô lại tất nhiên là một tên vô lại, thường xuyên làm người ta thấy ức chế.
Vô lại lớn lên cũng không xuất sắc, nhưng tính tình rất tốt. Cái miệng rất dẻo, giống như đường mật, thường xuyên chọc các cô nương, bác gái cười đến khom lưng.
Vô lại không có việc làm cố định, ngẫu nhiên sẽ tới bến tàu làm công ngắn hạn. Lúc nhàn hạ sẽ giúp Trương gia sửa nhà, hoặc giúp Lý gia làm nông. Cứ ngày nào lo miếng ăn ngày đó.
Vô lại tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, thường chọc mấy cô nương bác gái nhưng tâm địa không xấu. Nếu thấy người xấu khi dễ kẻ yếu, sẽ ra tay giúp đỡ. Nhà ai nếu có việc nặng hay việc bẩn không làm được, hắn sẽ cười ha hả tới giúp.
Nói hắn là vô lại, kỳ thật cô nương bác gái ở thành tây đều xem hắn như cục cưng.
Lưu manh sống ở thành đông. Thành đông là dân nhà giàu, lưu manh là một thằng công tử rất có tiền. Chuyện mỗi ngày hắn làm chính là tiêu tiền của cha hắn. Cha hắn không vui, nhưng không có cách, ai bảo hắn là lưu manh làm gì, hơn nữa hắn còn là con một.
Lưu manh thật sự chính là lưu manh. Ẩu đả đánh nhau, đùa giỡn con gái đàng hoàng, không gì không biết, không gì bỏ qua.
Xú danh của lưu manh đã sớm truyền ra ngoài thành. Vô lại ghét nhất, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luu-manh-gap-vo-lai/502490/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.