Thành phố yên tĩnh cổ xưa được bao phủ bởi lớp sương mù mênh mông trên bầu trời, chiếc tháp đồng hồ cao lớn trong vườn trường xanh biếc trở nên trầm lặng bởi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh sáng từ những chiếc đèn đường trở nên mờ mịt vì lớp sương mù dày đặc.
Vẫn chưa đến sáu giờ, trời đã chập tối, một vài học sinh dắt xe đạp tỏa ra sân trường.
Tống Giai Nam dắt xe cùng với một nhóm nữ sinh, cô âm thầm chỉ trích chuyện không được nghỉ vào ngày kỷ niệm thành lập trường, trút hết sự bất mãn xong, lại chuyển đến chủ đề là buổi biểu diễn vào ngày thành lập trường sắp tới, Trương Tịnh Khang hỏi: “Những đại soái ca của trường ta đâu hết rồi, có phải lại muốn nhảy nữa hay không?”
Một bạn nữ sinh nói tiếp: “Ai mà biết được, nghe nói tổ chức thành một ban nhạc gì đó, nghe khí thế ngất trời nhỉ.”
“Lần trước còn biểu diễn điệu nhảy Moon walk gì đó của Michael Jackson nữa chứ.Haizzz, quả thực là buồn cười chết đi được.”
“Đúng nha đúng nha, khó coi chết được, một nữ sinh trung học năm nhất còn liên tục thét chói tai, thật không thể nào hiểu nổi các bạn ấy, chẳng lẽ nam sinh trường chúng ta đều học hành đến mức ngu ngốc, tại sao không có nổi một ai vừa có thể ca múa vừa nhảy hát?”
“Đúng rồi đúng rồi, còn không bằng hai trường trung học bên cạnh, nam sinh tốt nghiệp đều thi vào đại học truyền thông Bắc Quảng(1),nhưng lại có khiếu về diễn kịch.
(1) Đại học Truyền thông Bắc Quảng: Là một trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-luot-qua-nhau-thoi-sach/135071/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.