Phía bên nhà Từ Cảnh Hiên cũng không ổn, nhưng người không ổn nhất lại là cha hắn chứ không phải hắn. Bình Nam Vương khổ sở hết nhìn bàn thức ăn đầy ắp trên bàn, lại nhìn xung quanh không một bóng người, ông buông đũa xuống thở dài não nề. 
Nhớ ngày đó Từ Cảnh Hiên nhất quyết phản kháng muốn đến hầu phủ, ông hết cách đành phải đánh ngất hắn rồi mang đi dạo một vòng kinh thành suốt nhiều ngày, tại sao phải đi dạo kinh thành hả? Chẳng phải là sợ vương phi nhà ông biết chuyện lại làm ầm lên hay sao? Nhưng giấy làm sao gói được lửa, cuối cùng mọi chuyện cũng đến tai vương phi, vậy là hai người cả lớn lẫn nhỏ phải vác xác trở về. 
Vừa về đến, Bình Nam Vương đã bị vương phi quở trách một trận, còn Từ Cảnh Hiên thì lại ra ngoài sân quỳ cầu xin ông tác thành cho hai người. Chẳng lẽ mỗi lần có chuyện cứ phải vừa quỳ cầu xin, vừa tuyệt thực không ăn uống thì mới đúng giống với người ta à? 
Bình Nam Vương lại thở dài một hơi, cách này cũ nhưng công nhận thực sự hiệu quả, Từ Cảnh Hiên đâu chỉ tuyệt thực một mình còn rủ cả nhà tuyệt thực cùng, khiến ông không biết làm sao cho phải. 
Thật là không ngờ giấc mơ kia lại trở thành hiện thực. 
Bình Nam Vương bưng một con gà nướng đi tìm con gái, Tiểu Trúc đang lén ăn bánh nghe thấy tiếng động vội vàng nhét hết bánh xuống gầm giường, sau đó mặt lạnh ngồi im như tượng. 
Bình Nam Vương vừa bước vào đã cười xởi lởi lấy lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-thu-ve-chung-mot-nha/1795888/chuong-53.html