"Ngồi thế này mãi cũng chán thật đấy! Hay là tôi mời em ra ngoài ăn một bữa cơm, thế nào?". Ninh Quân Vũ giống như đã phát hiện ra cái gì, cho nên liền kiếm cớ đem Trình Dục Bân rời đi.
Hắn vừa nói, tay vừa lần mò đặt trên eo của Trình Dục Bân âm thầm dùng sức, tựa như nếu y dám từ chối, cho dù ở đây còn có bao nhiêu người đi chăng nữa, hắn cũng sẽ mặc kệ làm những chuyện mà hắn muốn làm.
"Buông ra". Trình Dục Bân thật sự sắp nhịn không nổi nữa, mày y cau chặt, hai tay dùng sức đem cánh tay của Ninh Quân Vũ gỡ ra khỏi người mình.
"À ừm...có thể...có thể đợi một lát không? Dục Bân à...tôi...tôi còn có chuyện muốn nói với cậu...". Nghe đến hai người bọn họ muốn rời đi, Lâm Linh mặc dù sợ hãi Ninh Quân Vũ nhưng dù sao cũng đã đáp ứng Trình Dục Kỳ.
Cho nên y đành liều một lần, lấy hết can đảm để lên tiếng. Trong lòng chỉ biết âm thầm cầu xin Trình Dục Kỳ đến đây nhanh nhanh một chút, y quả thực trụ không nổi trước ánh mắt như muốn mạng của Ninh Quân Vũ kia đâu.
"Có chuyện thì nhanh nói. Dù sao, uống nhiều rượu cũng không tốt, có đúng không? Bân Bân!". Ninh Quân Vũ vừa nói vừa hướng Trình Dục Bân mỉm cười, thái độ kia, quả thực chẳng khác nào tình lữ thân mật cùng nhau vậy.
"Là...là chuyện riêng tư của tôi, cho nên...cho nên không tiện nói trước mặt người khác...".
Lâm Linh ánh mắt lãng tránh, tuy rằng lấy đại một cái cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ke-di-san-lai-tro-thanh-con-moi/2436714/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.