Chương trước
Chương sau
Tiểu Tân giật mình, cậu đột nhiên ý thức được bản thân đã thật lâu chưa từng vui vẻ như vậy.

Huy Hiệu Đảng: Tiểu Tân, cậu nói một chút về lai lịch ID của cậu đi, tôi muốn biết.

Tiểu Tân: đại thúc, chú đã xem qua bút sáp màu Tiểu Tân chưa, chú không phải là ngay cả nghe cũng đếch nghe nói qua chứ ~~

Huy Hiệu Đảng: bút sáp màu Tiểu Tân là cái gì? Là một nhãn hiệu của bút sáp màu sao?

Tiểu Tân: … Cút đi!!!! Tui đá, tui liều mạng đá!! Đá đá đá đá đá đá đá!!! Đá bay luôn!! Đi xem rồi trở về nói chuyện với tôi!! 88

Tiểu Tân đóng máy tính, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có chút đau. Huy Hiệu Đảng là người đầu tiên hỏi lai lịch ID của cậu, có lẽ chính là bởi vì chú ta không nhìn qua mới có thể hỏi cái vấn đề ngốc này. Nhưng bản thân Tiểu Tân cũng thường xuyên hỏi chính mình vấn đề tương tự. Vì sao phải gọi là Tiểu Tân?

Bởi vì Tiểu Tân có nuôi một con chó nhỏ gọi là Tiểu Bạch.

Người mà cậu thích kia vừa vặn cũng họ Bạch.

Cậu hy vọng mình là Tiểu Tân, có thể có được Tiểu Bạch ––– mà sự thật chứng minh điều đó chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.

Tối nay lại bị mất ngủ. Hy vọng sẽ không hút nhiều thuốc quá.

Huy Hiệu Đảng đáng giận, đều là lỗi của chú ta, gợi lên chuyện không thoải mái. Hôm nào nhất định phải ra sức trêu cợt chú ta!! Nghĩ đến đây, khóe miệng Tiểu Tân không khỏi lộ ra một tia cười ––– mà chính cậu, lại hoàn toàn không phát hiện.

Huy Hiệu Đảng: Chào Tiểu Tân! ^_^

Tiểu Tân: khuôn mặt tươi cười của chú cũng thật không ít a, xem ra văn cách còn đếch mang đến cho chú cái gì tổn thất a.

Huy Hiệu Đảng: không phải a, khổ lắm. Bất luận là thân thể hay tinh thần đều vô cùng vất vả, là chuyện mà những người tuổi trẻ như các cậu hoàn toàn không tưởng tượng được. Cho nên tôi vẫn không rõ trên mạng sao lại có nhiều người bi quan như vậy.

Tiểu Tân: bởi vì chú là tiểu bạch.

Huy Hiệu Đảng: ha hả, tôi xem bút sáp màu Tiểu Tân rồi, rất có ý tứ. Nhưng mà trong nhà nếu có trẻ nhỏ như vậy, nhất định sẽ phiền đến chết thôi ^_^.

Tiểu Tân: con chú bao nhiêu tuổi rồi?

Huy Hiệu Đảng: tôi không có con…

Tiểu Tân: ha hả, đếch nghĩ đến chú điểm này cũng thật biết theo trào lưu, biết làm một quý tộc độc thân rất tốt ^_^

Huy Hiệu Đảng: cái đó… Tôi có nỗi niềm khó nói…

Tiểu Tân:??? Chẳng lẽ voi của chú không sử dụng được?

Huy Hiệu Đảng: voi? Tôi không có voi a, cái loại động vật to lớn này tôi sao có thể nuôi được, hơn nữa động vật quý hiếm không nuôi riêng, Tiểu Tân.

Tiểu Tân: đại nhân a chú tha tôi đi, chú không phải xem Tiểu Tân rồi sao????

Huy Hiệu Đảng: à, cậu nói chính là cái kia hả, tôi quên mất… Thẹn thùng ing~~~

Tiểu Tân chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, lại nổi lên đầy người, sau đó ––– đầy đất đều là da gà.

Huy Hiệu Đảng: không phải. Tôi rất bình thường. Nhưng tôi còn chưa gặp được đồng chí có thể cùng tôi chung sức chiến đấu.

Tiểu Tân lập tức cười ha hả, người này chẳng lẽ là từ dưới đất chui lên? Sao một chút tiến bộ thời đại cũng không có? Tiểu Tân phát hiện bản thân đối với người tên Huy Hiệu Đảng này càng lúc càng cảm thấy hứng thú.

Tiểu Tân: Huy Hiệu Đảng, câu cửa miệng của chú là gì?

Huy Hiệu Đảng: tôi sao? Ngẫm lại. Rất nhiều.

Tiểu Tân: nói mau a a a a a a~~~^0^

Huy Hiệu Đảng: toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.

Tiểu Tân: ^___^

Huy Hiệu Đảng: làm sao mà cười vui vẻ như vậy?

Tiểu Tân: cho chú một số câu hỏi: địa điểm thích nhất, quần áo thích nhất, hoa thích nhất, màu sắc thích nhất. Hỏi đáp mau.

Huy Hiệu Đảng: đại giang nam bắc của tổ quốc. Quân trang. Thích hoa là tiểu tư tình kết cho nên không thích. Màu sắc là màu đỏ. Hơn nữa phải là màu đỏ thẫm.



Huy Hiệu Đảng: Tiểu Tân, cậu hỏi những cái này để làm gì a, sao lại không nói?

Tiểu Tân: để cho tôi cười một lát đã… Tay tôi đều đang phát run ~~~~

Huy Hiệu Đảng: có cái gì buồn cười chứ? Không rõ.

Tiểu Tân: được rồi, tôi đã khôi phục. Tôi hiện tại nói cho chú đáp án. Hiện tại là: chú mặc quân trang mà chú thích nhất, hơn nữa là màu đỏ thẫm mà chú thích nhất ––– ở bên cạnh Trường Giang của tổ quốc, cầm Hồng tiểu bản của chú, cầu hôn với vợ chú. Sau đó, vợ chú sẽ trả lời là ––– “Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ!!!” Ha ha ha ha ha ha ~~~ cười điên mất thôi.

Huy Hiệu Đảng: ha hả, là thật buồn cười nga. Nhưng mà cậu vui vẻ thì tốt rồi, tôi phát hiện cậu hiện tại cười càng ngày càng nhiều ^_^.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.