Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
-Tại sao cô gài bẫy tôi? -Thích, tôi không có được anh thì ai cũng đừng hòng -Nói mau. Hôm đó cô đã làm gì?- Hắn ta gầm lên như một con thú giữ. Thật sự hắn ta không thể chờ đơi được nữa, sự thật chỉ có 1 là hiểu lầm… -Anh tính ghi âm sao? Tôi đâu có ngu- Cô ta nói rồi nhìn từ trên xuống dưới người hắn, thật sự không có vật gì có thể ghi âm được -Được thôi, anh muốn biết thì tôi cho biết -Nói nhanh và ngay, không tôi giết cô -Từ từ hoàng tử à. Haha. Hôm đó hả… Có gì đâu, tôi chỉ cho 1 ít thuốc ngủ mà anh đã say như chết… Tệ thật -Còn gì nữa. cô muốn chết hả?- Hắn chưởi vào mặt nhỏ -Tọi đưa nah lên phòng, bởi đồ và chụp vài tấm kĩ niệm cho cô ta Bảo Hân xem thôi chứ gì. Haha, nực cười… -Cảm ơn cô, cô thật ngu ngốc- Vừa nói hắn vừa tháo chiếc bông tai hình đầu lâu xuống Chiếc bông tai ấy anh đã gắn 1 con chip ghi âm. “ BÍP”. Tôi đã có bằng chứng- hắn cười nữa miệng với chiến công của mình -Người như cô, đấu với tôi còn kém lắm, liệu hồn đấy!- Hắn bỏ đi mặc Nhã Phương ở đó Cô ta giờ đây rất tức giận “ Quốc Huy, anh cứ chờ mà xem. Bảo Hân cô không yên ổn với Nhã Phương này đâu”- Nhỏ hét lên ~~~ Tan học, cô đứng ở cổng đợi bác tài xế -Hân, anh đưa em về!! – Hoàng Anh từ sau chạy đến -Được thôi anh – Bảo Hân đồng ý -Không được, cô ấy phải đi với tôi – Hắn nắm tay của nó -Buông tôi ra, tôi sẽ không đi với anh- Nó cự tuyệt hắn Lần này thì không đợi nó đồng ý hay không, hắn lôi nó lên xe mãnh liệt - Bảo Hân, cho tôi 1 cơ hội giải thích đi- Hắn vẻ nài nỉ Nó nghe lời ba một lần, cho hắn 1 cơ hội nói rõ ràng chuyện ấy. Cô cũng muốn đó chỉ là một sự hiểu lầm Hoàng Anh đứng đấy. Anh nghĩ: “ Quốc Huy thiếu gia à, anh là một đối thủ nặng kí đó” _____ Hắn chở nó đến cánh đồng hoa thường xuân. Nơi có thể xem là nơi yêu thích của cả hắn và nó -Hân à, nghe tôi nói -Nói nhanh đi, tôi không rãnh- Nó lạnh lùng nói -Cô nghe đi- Hắn đưa đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của hắn và Nhã Phương Nó cầm thứ đó trên tay nghe từng câu nói -Bây giờ cô đã biết tôi trong sạch rồi chứ? Cô không nói gì, cô vui mừng vì anh không lừa gạt cô Nó cùng hắn bước đi trên cánh đồng thường xuân Cùng nhau tận hưởng làn gió dịu nhẹ trong lành ấy ~~~~~~~~~~~~ Hắn chở nó về nhà: -Mai chủ nhật, tôi đến đón cô đi mua sách được không? – Hắn muốn có nhiều thời gian bên nó hơn… -Cũng được, mai tôi cũng không có việc gì làm – Nó khẽ gật đầu đồng ý Nghe được câu nói của nó, hắn thật sự thấy lòng mình ấm áp, hắn chạy trên con đường đầy hạnh phúc này… Cuộc sống luôn chứa đựng đầy niềm vui… Và em chính là hạnh phúc của cuộc đời anh…
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau