Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
“ Cạch”- Tiếng của phòng nó mửa ra Bây giờ nó đã ngủ say. Hắn kéo chiếc chăn đắp lên người nó. khẽ lau giọt nước mắt con vương trên mi Có cảm giác như ai bên cạnh, nó vội tỉnh giấc Bóng ai đó đã khuất sau cánh cửa, nó cứ nghĩ là ba Ngắm nhìn cây hoa thường xuân bên cửa sổ “ Mẹ à! Con yêu Huy rồi chăng? Không thể nào…tên Băng Hác Ám chết tiệt đó, con hận hắn…”- Nó nhìn chậu hoa và tâm sự với người mẹ quá cố của mình Hắn ở bên ngoài. Nghe những lời từ đáy lòng nó. Cảm xúc hắn vui buồn lẫn lộn, hắn nhất định sẽ tìm ra lời giải thích thỏa đáng cho nó ~~~~~~ Ngày hôm ấy trên lớp… -Hân à, sao mày buồn vậy?- Thư hỏi han nó -Ai ăn hiếp hân, cứ nói Duy xử liền- Duy cũng góp vui -Không sao đâu. Lo chuyện 2 người đi- Hân cố vui vẻ -Chuyện gì?- Cả Thư và Duy cùng lên tiếng -Tình cảm chứ gì nữa…- Nó -Cảm cảm con khỉ… - Đồng thanh part 2 -Hẹn nhau nói nữa kìa – nó đã vui hơn -Anh/cô học theo thì có! – Đồng thanh part 3 -… Cuộc trò chuyện âm thầm trôi trong vui vẻ đến khi… hắn xuất hiện Vừa gặp hắn, nó đã ụp mắt xuống bàn. Duy và Thư thấy có gì bất ổn cũng trở lại vị trí củ -Bảo Hân à…Tôi… - Đây là lần đầu hắn ấp úng -Im ngay. Tôi và anh có gì mà phải giải thích. Anh yêu đương ai là chuyện của anh- Nó gần như bức xúc Hắn cũng không nói gì thêm, ngay lúc này hán không có gì để chứng minh sự trong sạch của hắn. Hắn biết chính mình đã làm Bảo Hân tức giận Từng tiết học trôi đi, nó trở về với căn nhà của mình -Hân, ba có chuyện muốn nói!- Ba nó -Dạ, ba cứ nói! -Con tin thằng Quốc Huy đi, chắc chắn có sự hiểu lầm -Con không tin, cớ gì ba phải bênh vực hắn? -Rồi, ba kể cho con nghe chuyện này… ~~~~~~~~~~ Quay lại chiều hôm qua -Bác à, con bị cô ta chuốc thuốc mê. Giữa con và cô ta hoàn toàn trong sạch- Hắn vội giải thích -Ta biết nhưng bé Hân không thể chấp nhận. Nó đã đau khổ nhiều rồi, ta không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa -Con nhận ra mình đã có tình cảm với Hân, con sẽ giải quyết chuyện này -Thôi được rồi, giao cho con. Con vào thăm Hân lát đi, chắc giờ nó đã ngủ rồi -Dạ, cô ta nhất định sẽ phải chính miệng nói ra điều này. Nhã Phương, cô chờ đó- Nói trong tức giận rồi hắn ra khỏi phòng ông Cường _ _ _ _ _ -Ba tin lời hắn sao? Chỉ là lời nói 1 phía thôi mà – Nó nói -Con cứ đợi lời giải thích từ Huy đi. Hứa với ba con phải cho nó cơ hội nói rõ điều này -Dạ, con hứa. con lên phòng nha ba – Nó bước lên cầu thang nhưng trong lòng đầy suy nghĩ “ Người hôm đó từ phòng mình bước ra là hắn ta sao? Hắn ta…Quốc Huy yêu mình…”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau