Tôi thật sự nghi ngờ có khi nào đời trước tôi bắt cóc con của Đặng Thiệu hay cùng vợ hắn cắm sừng không. Sao mà kiếp này tôi khổ vậy trời, cái nỗi khổ, cái nỗi oan ức này nào có ai thấu. Chỉ khi nào giữa tháng sáu bỗng có tuyết bay thì ông trời mới thấu được nỗi oan của tôi.
“ Đang ăn cơm hả? Ăn gì mà thơm vậy?”
Biết rồi còn hỏi, tôi hung hăng lườm Đặng Thiệu, buồn bực không thèm nhìn nữa, cắm cúi vào bát cơm mà nhai, nhai rồi nhai. Thật hận sao đống đồ ăn này không phải hắn chứ, tôi sẽ nhai đến tan xương nát thịt luôn.
“ Anh Đặng chắc đang bận công việc nhỉ? Đúng là vất vả mà, anh đã ăn cơm trưa chưa? Không bằng ngồi quán yêm ăn chút gì đi” Đinh Đại Bằng thân thiết hàn huyên.
“ Cảm ơn, tôi ăn rồi” Đặng Thiệu nói xong đem túi công văn mở ra, cầm một tờ ngân phiếu, nói: “ Gần đây cấp trên bắt đầu kiểm tra giấy phép buôn bán, những tiểu thương nào không có buộc lòng phải nộp mười triệu!”
“Mười triệu?” “Hoàng hậu bánh rán” ngồi không yên, đứng dậy thét to: “ Đùng một cái đòi mười triệu, các anh định cho bọn tôi hít không khí mà sống à? Nói đi nói lại các anh cũng chỉ muốn vòi vĩnh tiền của dân thôi, bày đặt lôi chức lôi quyền”
Đặng Thiệu mặt tối sầm, nghiêm túc nói: “ Cô đừng lôi cái trò giả bộ ngớ ngẩn cùng quẫn này ra diễn nữa, bình thường giao nộp tiền phạt rồi lại tái phạm tiếp thấy vui vẻ lắm còn gì? Hơn nữa chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/197267/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.