( Trước hai bạn chưa thân quen để bạn Thiệu xưng tôi –cậu cho nghiêm túc, giờ hai đứa đùa nhau để chú – nhóc cho yêu nhé)
Chỗ tôi ở cũng được coi là một trong những khu đắc địa ở thành phố, từ khu nhà của tôi đi lên ngã tư một chút là tiếp giáo với phố Đông, phố Bắc, phố Tây. Nơi này thường có các khu tập thể nhỏ lẻ nhưng rất đông, bởi vì quanh đây có tới ba trường đại học, mỗi khi trời tối người dân đi dạo phố nhiều, các quán ăn cũng tha hồ kiếm lời.
Mà cửa hàng của Đinh Đại Bằng lại nằm chính giữa phố Tây, đứng ở cửa có thể thấy được phố Bắc. Tôi đừng trước cửa hàng Đinh Đại Bằng nhìn xung quanh thấy ngay Đặng Thiệu đang cầm giấy viết viết gi đó, tôi biết ngay chủ cửa hàng kia số nhọ rồi..
Đặng Thiệu viết hóa đơn phạt xong đưa cho ông chủ, ngẩng đầu tình cờ thấy tôi, hắn cùng đồng nghiệp nói khẽ vài câu sau đó lăn lăn sang bên này.
Tôi hơi lo lắng Đinh Đại Bằng thấy sẽ không vui, khóe mắt liếc qua cặp vợ chồng còn đang bận bù đầu, hình như cũng chẳng chú ý đến bên ngoài. Tôi vội vàng chạy sang đường cái đón “ôn thần” đang tới.
Đặng Thiệu đến gần tôi, mỉm cười nói: “Cháu trai hiếu thuận quá, còn biết ra đón chú sao?”
Tuy rằng tôi và Đặng Thiệu tiếp xúc không lâu nhưng cũng đủ biết hắn là người tốt, tuy cái miệng có hơi ăn mắm ăn muối, nói không ra lời nào tốt đẹp, thái độ cũng không tốt nhưng tóm lại đối xử với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/197266/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.