Có câu trước lạ sau quen, trăm hay không bằng tay quen. Tôi cho dù có vụng về đến đây nhưng cái loại chuyện này, lần một lần hai ắt cũng phải biết thôi. Như Đặng Thiệu hay nói thì tôi giống như tờ giấy trắng, tùy tiện cho anh muốn dạy thế nào thì dạy, thoải mái ỷ lại vào anh. Sau này mà dám rời xa anh, chắc chắn sống không nổi.
Thực ra tôi rất muốn nói …. sao anh biết em là tờ giấy trắng hả? Chẳng qua lớn hơn vài tuổi thôi mà cứ nghĩ mình ngon. Hứ.
Mọi người hay nhắc tới cảnh giường chiếu, nhưng mà giường chúng tôi chỉ có đệm, không có chiếu,chắc phải gọi là cảnh giường đệm nhỉ? Dù sao có mỗi cái chiếu không mà đè nhau ra thì đau lắm. Có đệm vẫn hơn. (Chém =)))
Đặng Thiệu ở trên người tôi vội đến vội đi, làm việc tận tình bận rộn không ngơi tay. Tôi thì chán muốn chết đành giương mắt nhìn mớ tóc anh lúc gần lúc xa, ngẫu nhiên nghĩ thế nào lại túm tóc anh giựt mấy cái. Tuy rằng tóc Đặng Thiệu ngắn nhưng đang mải chiến sự mà cứ bị quấy rầy vậy ai còn tập trung nổi, anh lạnh lùng nói: “ Em tỏ ra phối hợp một chút được không?”
(Nhiều lúc méo hiểu là do em thụ nhà mình vừa đần vừa lãnh cảm hay anh công kĩ thuật quá thối nát nữa =))))))
Tôi cố ý nâng hai chân kẹp lấy thắt lưng Đặng Thiệu, nói: “ Anh còn muốn em phối hợp thế nào nữa chứ. Rên không cho rên, sờ tóc cũng không cho sờ. Rốt cuộc làm sao anh mới vừa lòng?”
Đặng Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hang-rong-gap-quan-li-do-thi/1352403/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.