Chương trước
Chương sau
Thật không ngờ Tần Ngôn như thế lại áp môi đến ngậm lấy nhuỵ hoa trên chóp đỉnh, cơ thể Lăng Nhược Hy khẽ run lên, cảm giác tê tái ập đến khiến cô phát ra âm thanh kiều mị.

"Ưʍ. . ."

Nắm lấy một bên ngực no tròn của đối phương xoa nắn, bên còn lại dùng miệng tham lam liếʍ ʍúŧ như muốn giải toả cơn thèm khát. Chính Tần Ngôn cũng không hiểu sao bản thân lại dâʍ ɖu͙ƈ đến bực này! Càng nhấm nháp nhuỵ hoa kia càng trở nên mẫn cảm, vừa đỏ vừa sưng tấy tăng thêm vài phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Đầu óc trống rỗng, Lăng Nhược Hy hoàn toàn không nghĩ được gì khác, cảm giác toàn thân như có một luồn điện xẹt qua, tê tái đến điên dại. Cô, chính là lần đầu mới trải qua cảm giác hoan lạc đến bực này!

"Ah. . . dừng. . . dừng lại. . . chờ chút đã. . . !"

Lấy tay nâng đầu Tần Ngôn rời khỏi ngực mình, Lăng Nhược Hy nhìn rõ trên gương mặt đỏ bừng kia đang nhuốm đầy du͙ƈ vọиɠ. Thời điểm hai tia mắt giao nhau, Lăng Nhược Hy vẫn còn chút thở gấp, vẻ mặt không giấu được sự lúng túng, thoát ra âm thanh mang theo vài tia uỷ khuất: "Không. . . không công bằng chút nào a!"

Câu môi cười, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn hỏi lại: "Như thế nào không công bằng?"

"Lần đó. . . không phải cô ngủ say như chết sao? Còn bây giờ tôi lại tỉnh táo như vậy!" Giương lên ánh mắt sáng quắc, Lăng Nhược Hy nói ra hết. . . nỗi lòng của mình. Quả thật, lần đó cô còn không được chứng kiến Tần Ngôn mở ra hai mắt để nhìn mình, còn bản thân bây giờ cứ như muốn phát điên vì nữ nhân này vậy. . . Thật bất công quá a!

Chạm nhẹ bàn tay lên gương mặt đỏ au của đối phương, Tần Ngôn thấp giọng cười: "Không phải bây giờ tôi cũng tỉnh táo sao?"

". . ."

Chết tiệt! Cô đang giả ngốc có phải không. . . ?

Sờ lên mu bàn tay của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy trưng ra vẻ mặt gợϊ ȶìиɦ, hạ giọng nỉ non: "Giám đốc Tần~. . ."

". . ."

"Chúng ta về nhà có được không? Tôi cũng muốn cô. . ." Vẫn là ánh mắt tham lam chứa đầy du͙ƈ vọиɠ, Lăng Nhược Hy cong môi dụ dỗ.

Vươn đến cắn lấy cánh môi đỏ nhuận của người kia, Tần Ngôn khẽ lắc đầu: "Không được."

Không ngoài dự liệu, quả nhiên vẫn bị từ chối. Lăng Nhược Hy cũng không từ bỏ ý định, tiếp tục bày ra ánh mắt mê luyến như muốn câu hồn người khác: "Chỉ. . . làm ở trên thôi có được không?"

Mê mẩn trước vẻ đẹp quyến rũ của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn không tránh khỏi một phen xao động, mỉm cười đáp: "Vậy thì ở đây đi."

Nói rồi, cũng không đợi hồi đáp, cô trực tiếp lòn tay ra phía sau cởi bỏ móc áo ngực, sau đó trèo lên người Lăng Nhược Hy ngồi, choàng tay qua cổ đối phương, đối diện ánh mắt đang mở to nhìn chăm chăm lấy mình, nhướn mi hai cái rồi nói: "Cho cô 5 phút."

". . ."

Chỉ có 5 phút thôi không biết. . . làm ăn được cái gì nữa!

Thò tay vào áo Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy len lỏi từ từ nắm lấy một bên ngực no tròn, nhẹ nhàng xoa nắn, trên miệng lộ ra ý cười giảo hoạt, cong cong mi mắt nhìn người trong lòng mình, hỏi: "Lần đó hoàn toàn không cảm nhận được gì hết có đúng không?"

Một bên ngực đang bị xoa nắn khiến Tần Ngôn có chút ngứa ngáy, đầu vẫn tựa lên người Lăng Nhược Hy, lấy tay lắc lư cái cằm của người kia như đang trêu đùa, nói: "Lúc ngủ. . . có chút cảm giác nên mới tỉnh lại."

Nghe vậy. . . cũng an ủi được phần nào, thì ra là cũng có cảm giác. Lăng Nhược Hy nâng người Tần Ngôn ngay ngắn ngồi ở trên đùi mình, vén áo đối phương lên, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt hai cái đồi núi nhấp nhô kia.

Nói đến cô mới để ý, đúng là. . . nhỏ hơn của mình thật. Nhưng rất vừa vặn, trắng nõn nhẵn mịn khiến người nhìn không tiếc mắt. Nhuỵ hoa hồng nhạt vì đang động tình mà trở nên căng cứng, nhìn thế nào cũng giống như đang khiêu khích, thôi thúc bản thân muốn dày vò khiến nó nở rộ.

Dùng miệng ngậm lấy nhuỵ hoa kia, Lăng Nhược Hy ra sức cắи ʍút̼ khiến Tần Ngôn không nhịn được mà rên lên thảm thiết. Âm thanh mút mát vang lên tràn đầy hưng phấn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ dưới đáy qυầи ɭóŧ của cả hai lúc này đã ướt thành một mảng. Lực đạo xoa nắn trong tay càng lúc càng mạnh, đầu lưỡi gia tốc khiến Tần Ngôn không thể khắc chế, cả thân thể gần như vô lực trước sự tấn công dữ dội này.

"Ưʍ. . . đau. . ." Vật nhỏ trên chóp đỉnh bị cắn đến có chút sưng, cảm giác kíƈɦ ŧìиɦ đang dâng cao rõ rệt, mọi lý trí của Tần Ngôn lúc này đều bị cuốn trôi đi hết.

Cảm nhận được dưới đùi mình có chút ẩm thấp, Lăng Nhược Hy nhẹ nhàng cử động, vùng chân tâm của Tần Ngôn bị ma sát khiến cô không ngừng run rẩy, rên ngâm từng tiếng.

"Ưʍ. . . ah. . ."

Siết chặt eo của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy mút đến đầu nhuỵ sưng tấy, một bên bầu ngực bị vò nát gần như muốn biến dạng. Dưới chân tâm của Tần Ngôn lúc này đã tiết ra nhiều dịch lỏng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lăng Nhược Hy cử động đùi nhanh hơn.

"Ah. . . không. . . không được. . ."

Khó chịu quá. . . !!!

Đầu óc muốn nổ tung, toàn thân Tần Ngôn run lên bần bật, một kɦoáı ƈảʍ kịch liệt tựa như đang kéo đến biến hơi thở của cô trở nên gấp gáp, hổn hển vô cùng dâʍ mỹ.

"Ah. . ưʍ. . ."

Thấy được Tần Ngôn sắp đến cao triều, Lăng Nhược Hy ôm chặt người trong lòng mình, xoay người đặt đối phương lên ghế, nhanh tay cởi xuống cái quần gile vướng víu kia. Cả gương mặt hừng hực bị bao phủ bởi du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt như không thể kiểm soát, lập tức dang hai chân của người kia ra, vùi đầu của mình vào nơi đó.

"!!!"

Hành động. . . thú tính của Lăng Nhược Hy diễn ra quá nhanh khiến Tần Ngôn không kịp phản ứng. Đúng lúc cô muốn chống cự thì bất ngờ cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng phủ đầy dưới chân tâm mình. Cái lưỡi nhỏ của Lăng Nhược Hy đang liếʍ ɭáρ trên chiếc qυầи ɭóŧ. . . màu hường của cô. . .

Biếи ŧɦái hết chỗ nói!!!

Nhưng mà. . . thật sự. . . thoải mái lắm a!

"Ưʍ. . . Hy Hy. . . bẩn lắm. . . !" Hơi thở gấp gáp, Tần Ngôn gắng sức thốt ra những lời này, bàn tay đang vịn trên đầu Lăng Nhược Hy không có chút phản kháng, cũng không có ý định đẩy người kia ra khỏi địa phương tư mật.

Dường như không nghe thấy lời Tần Ngôn nói, Lăng Nhược Hy tiếp tục cởi bỏ lớp bảo hộ cuối cùng, không chút ngần ngại ném nó ra một góc. Nhìn chân tâm ướt đẫm ở trước mắt mà miệng lưỡi Lăng Nhược Hy trở nên khô khốc, nội tâm rạo rực tựa như đang sôi trào.

Khe hẹp ẩm ướt lúc này đang tiết ra dịch lỏng, hai cánh hoa phe phẩy tản mác màu hồng nhạt, nhìn thế nào cũng vô cùng khiêu gợi.

Cúi người nhìn xuống, Tần Ngôn thấy rõ trong mắt Lăng Nhược Hy tràn đầy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, hai con ngươi nâu sẫm kia sáng như lang sói, không cách nào kiềm hãm được ham muốn của chính mình.

Cái miệng nhỏ của Lăng Nhược Hy áp sát đến vùng chân tâm ẩm ướt, thò lưỡi liếm vào bên trong khe hẹp tạo ra những âm thanh róc rách tràn đầy mị hoặc.

"Ah. . . ahh. . ."

Cảm nhận được vật ấm nóng kia ra ra vào vào dưới thân mình, Tần Ngôn không ngừng rên xiết. Cảm giác thoải mái lâng lâng từng hồi khiến toàn thân cô mềm nhũn, nhão ra từng chút một.

Thời điểm Lăng Nhược Hy khuấy đảo đầu lưỡi ma sát lên hạt châu kia, Tần Ngôn run người uốn cong cơ thể, thanh âm thoát ra cũng theo đó mà lớn hơn ban nãy, khó lòng kiềm nén.

"Ưʍ. . . ah. . . thoải. . . thoải mái quá. . . !"

Bắt lấy tín hiệu tốt, Lăng Nhược Hy ghì chặt hai bên đùi của đối phương, động tác trên lưỡi tăng tốc đến cực hạn, tiếng liếʍ ʍúŧ vang lên văng vẳng, kéo dài đến không ngừng nghỉ.

"Chậm. . . chậm lại chút. . . ahh. . ."

Hai tay đặt trên đầu Lăng Nhược Hy lúc này cũng vô thức siết chặt, Tần Ngôn run lên từng nhịp như không thể khắc chế, thần trí mơ hồ đến trống rỗng, hô hấp dồn dập ngay lập tức bị đứt quãng. . .

"Ưʍ. . . ah. . . ahhh~. . ."

Cơn kɦoáı ƈảʍ kịch liệt kéo đến, Tần Ngôn cuối cùng cũng đến cao triều, rên ngâm một cách thống khoái. Thế nhưng Lăng Nhược Hy vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục dùng lưỡi ma sát hạt châu đang có chút sưng đỏ, mạnh bạo liếʍ ʍúŧ khiến Tần Ngôn co giật khắp người.

"Ahh. . . Đủ. . . đủ rồi~. . . !"

Dùng sức cố đẩy cái đầu nhỏ của Lăng Nhược Hy ra nhưng không thành, Tần Ngôn thở dốc uốn éo toàn thân, rất nhanh liền bị hai tay đối phương giữ chặt lại, hai chân không tự chủ càng mở rộng như muốn hưởng thụ nhiều hơn.

"Ah. . . ahh. . ."

Hơi ngửa đầu ra sau, Tần Ngôn bị bức đến sắp phát điên luôn rồi! Âm thanh ngâm rên không kiểm soát được mà thoát ra vô cùng lớn, thân thể vô lực gần như sắp tan chảy. . .

Trong đầu cô lúc này chỉ còn nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙ƈ của bản thân, tự thẹn đến xấu hổ, cả gương mặt bị bao phủ bởi một tầng xuân sắc. Ra sức cắn lấy môi dưới của mình để khắc chế cái âm thanh kiều mị kia lại, Tần Ngôn thở gấp đến nấc lên từng tiếng. . .

"Ưʍ. . . cô. . . cô làm tôi chết mất! Dừng. . . dừng lại đi mà~. . ."

Tiếng rên nhu nhuyễn truyền đến tai Lăng Nhược Hy lại khiến cô tăng thêm hưng phấn, trực tiếp dùng đầu lưỡi ra vào liên tục trong khe hẹp, tham lam mút lấy dịch ngọt tiết ra từ bên trong, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Sướng đến tê người, hô hấp Tần Ngôn càng lúc càng trở nên hỗn loạn, một tia lý trí còn sót lại cũng không biết trôi đi đâu mất! Cô thả lỏng bản thân, tiếng rên phát ra ngâm lên từng nhịp lan toả theo hơi thở của mình.

"Ah. . . ahh. . . thoải mái. . . nhanh một chút. . ."

Cơ thể không ngừng uốn éo, cảm giác chân tâm của mình bị tấn công kịch liệt làm cho Tần Ngôn hoang dại đến mê người!

Vật nóng ấm ra vào liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh, mật dịch trơn ướt rỉ ra như không thể kiểm soát. Tần Ngôn co chân, hai tay siết chặt hai bên đầu Lăng Nhược Hy, uốn cong cơ thể rên lên một tiếng ngâm dài vô hạn, thoả mãn đến run người.

"Ahhhh~. . ."

Nhận thấy đối phương đến cao triều lần hai, lúc này Lăng Nhược Hy mới chịu dừng lại, lấy tay quẹt một đường trên khoé môi mình, mỉm cười đắc ý.

Tần Ngôn thở hổn hển vô lực ngả đầu tựa lên cửa kính, đôi mắt long lanh ánh lên vài tia mệt mỏi, sương mù dày đặc. Hai bên má nhiễm thẫm sắc hồng phi thường dâʍ mỹ, nhìn thế nào cũng giống hệt một tiểu hồ ly vừa bị hút cạn. . . linh khí.

Sau khi lau chùi cẩn thận nơi tư mật của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy nhặt lại cái qυầи ɭóŧ còn thấm chút dịch ngọt, cẩn thận mặc vào cho đối phương. Không còn chút sức lực để phản kháng bất kỳ hành động nào của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn chỉ biết ngồi đó quan sát từng động tác ôn nhu mà đối phương dành cho mình. Rất nhanh sau đó, chiếc quần gile cũng đã được mặc vào chỉnh tề.

Bởi bản thân vừa trải qua một trận dày vò mãnh liệt, Tần Ngôn đến lúc này vẫn chưa thể ngồi vững, chỉ tựa lưng vào cửa đáp lại tia mắt nhu tình của Lăng Nhược Hy.

"Cô. . . đỡ mệt hơn chưa?" Nhận thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy không ngừng lo lắng.

Nữ nhân này. . . yếu đuối quá mức rồi đi!

"Còn một chút. . ." Thần sắc không hề thay đổi, Tần Ngôn yếu ớt đáp lại. Không thể không nói, đến giờ cô mới biết. . . thì ra làʍ ŧìиɦ cũng mệt đến như vậy!

Vươn tay sờ nhẹ lên má đối phương, Lăng Nhược Hy bật cười khe khẽ: "Tôi đã nói là tôi mạnh mẽ hơn cô mà!"

Tần Ngôn "hừ" nhạt, nhếch môi trách cứ: "Tôi còn chưa cho phép cô. . . chạm đến nơi đó."

"Cô cũng không có ý muốn phản kháng!" Nói rồi liền cười rộ lên, vẻ mặt đắc ý của Lăng Nhược Hy lúc này xinh đẹp đến nao lòng.

Nhìn rõ biểu tình này, Tần Ngôn chỉ biết âm thầm thở dài. Cô. . . quả thật không bài xích khi Lăng Nhược Hy chạm đến nơi tư mật của mình, trái lại còn có chút thích thú. Có những chuyện không nghĩ đến thì thôi, càng nghĩ nhiều lại càng khiến bản thân muốn đau đầu.

Yêu thích nữ nhân này. . . liệu có xứng đáng hay không đây?

Xét về gia cảnh của bản thân, Tần Ngôn từ nhỏ đã được người mẹ Huỳnh Lam của mình răn dạy nghiêm khắc. Đối với bà mà nói, chuyện yêu đương đồng tính chính là điều cấm kỵ, là điều trái với đạo lý luân thường. Trái ngược với tính cách có phần cổ hủ của mẹ mình, bà nội Đới Viên lại thoải mái hơn rất nhiều, cũng vì vậy nên hai người luôn luôn chiến tranh lạnh, khắc nhau như lửa với nước.

Từ nhỏ, Huỳnh Lam luôn rất khắt khe với Tần Ngôn, dù chỉ là một đứa bé nhưng bà không bao giờ đối xử chiều chuộng với con mình, chỉ thúc đẩy cô miệt mài với đống sách vở. Có những lần Tần Ngôn lén lút trốn đi chơi bị phát hiện đều không tránh khỏi những trận đòn của mẹ. Tuy nhiên, cô biết những chuyện mẹ làm đều muốn tốt cho mình nên chưa bao giờ sinh lòng căm ghét. Thế nhưng, bà nội Đới Viên thì không như vậy. Bởi bản tính cổ hủ khắt khe của con dâu khiến hai người không ngừng gây ra tranh cãi, vì thế nên mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không mấy tốt đẹp!

Thuở nhỏ, bà nội chính là người thường xuyên mua đồ chơi cho cô, dắt cô đi chơi đây đó chứ không phải ba mẹ của mình. Có nhiều lúc Tần Ngôn cũng rất mủi lòng, vì ba thì không có thời gian, mẹ thì luôn bắt cô cắm đầu vào việc học, một đứa trẻ như cô nếu không có bà nội thật không biết sẽ tủi thân đến nhường nào.

Cho đến năm cô được 13 tuổi, vừa đón sinh nhật xong lại nhận được tin tức đau lòng. Ba cùng ông nội trong chuyến công tác nước ngoài đã bị tai nạn, qua đời trên chuyến bay đang trở về nước. Cũng sau chuyện lần đó, mối quan hệ giữa bà và mẹ càng trở nên khắc nghiệt, không ai chịu nhìn ai dù chỉ một lần. Mẹ đưa cô ra khỏi Tần gia, chăm chút việc học cho cô đến khi trưởng thành. Bà nội trong suốt khoảng thời gian đó vẫn thường xuyên cho người theo dõi mẹ, sợ mẹ sẽ đưa cô sang nước ngoài định cư ở xứ người, vậy thì bà sẽ không còn gặp lại đứa cháu thân yêu của mình nữa. Đến năm cô được 18 tuổi, bà đến tìm gặp mẹ để bàn bạc chuyện đưa cô về tiếp quản Tần thị. Tính cách Huỳnh Lam tuy nói là cổ hủ, nhưng bà không phải người không hiểu chuyện. Cốt nhục Tần gia chỉ còn lại mỗi mình Tần Ngôn, bà đương nhiên không muốn chồng của mình không thể an lòng nơi chín suối, vì thế nên đáp ứng yêu cầu của Đới Viên, để Tần Ngôn theo bà nội của mình chuyên tâm học hỏi.

Chỉ sau 1 năm, Tần Ngôn chính thức ngồi lên vị trí giám đốc điều hành của tập đoàn xếp hạng hai trên toàn quốc. Tính đến nay đã được gần 10 năm cô oanh tạc trên thương trường, đích thực là một nữ cường nhân không dễ dàng đắc tội. Đới Viên mặc dù nắm giữ vị trí chủ tịch, nhưng bà hầu như không ra mặt, mọi chuyện lớn nhỏ ở Tần thị đều giao cho một tay Tần Ngôn giải quyết. Chính vì lẽ đó, trong mắt của tất cả nhân viên cô chính là nữ giám đốc quyền lực nhất, so với chức vụ chủ tịch cũng không thua kém là bao.
Đến những năm gần đây cô mới chuyển ra ở riêng, nhưng không vì vậy mà bớt quan tâm lo lắng cho mẹ mình. Kể cả Đới Viên hay Huỳnh Lam cũng vậy, hai người thân này đối với cô đều vô cùng thiết yếu, vô cùng quan trọng. Đặc biệt là đối với Huỳnh Lam, vì những mất mát mà người mẹ này từng gánh chịu nên cô luôn ra sức bù đắp, tôn trọng bà tuyệt đối!

Cũng chính vì vậy. . . mối quan hệ giữa cô cùng Lăng Nhược Hy sớm đã định trước là không thể nào! Cô không tưởng tượng được mẹ của mình sẽ có bao nhiêu giận dữ khi biết cô như vậy, càng không tưởng tượng được bà sẽ có bao nhiêu đau lòng. . . Cho nên, nếu chỉ vui chơi qua đường thì tốt. . . Tần Ngôn cô, không bao giờ được phép yêu Lăng Nhược Hy, không bao giờ được phép nắm tay nữ nhân này công bố trước thiên hạ!

Bất quá. . . không hiểu sao khi nghĩ đến vấn đề này, một cảm giác mất mát ẩn hiện trong lòng mà cô không cách nào hình dung cho được. . . !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.