Thấy Tần Ngôn thất thần nhìn ra khung cửa kính, dáng vẻ phiền não gần như đang đau lòng, Lăng Nhược Hy không biết người này đang nghĩ gì mà để lộ ra vẻ mặt đó.
"Giám đốc Tần, cô sao rồi? Mệt lắm có phải không?" Khẽ cất tiếng gọi, cô vuốt gọn những sợi tóc rơi tán loạn của Tần Ngôn, có chút lo lắng cho sức khoẻ của người này.
Vừa nghe thấy thanh âm trong trẻo của Lăng Nhược Hy, từng dòng suy nghĩ chạy lăn tăn trong đầu lập tức bị đánh gãy. Tần Ngôn quay mặt nhìn sang, trầm giọng đáp lại: "Không sao. Đã đỡ hơn rồi, để tôi đưa cô về."
"Để tôi đưa cô về có được không? Tôi không yên tâm. . ." Nhìn dáng vẻ mệt mỏi thế kia, Lăng Nhược Hy đương nhiên không muốn Tần Ngôn tự lái xe về nhà. Lỡ như trên đường đi không may xảy ra chuyện thì biết làm thế nào.
Đáp lại ánh mắt lo lắng của đối phương, Tần Ngôn nở ra một nụ cười trấn an, tiện tay véo lấy cái má nhỏ mà cô luôn rất thích: "Sợ tôi có chuyện sao? Tôi cũng không yếu đuối như cô nghĩ."
Nói rồi, Tần Ngôn cũng ngồi thẳng người dậy, di chuyển trở về ghế lái. Biết đối phương đã kiên quyết như vậy Lăng Nhược Hy cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi yên để Tần Ngôn tập trung lái xe.
Thời điểm xe dừng lại cũng là lúc trở về căn hộ của Lăng Nhược Hy, trước khi bước ra xe cô cẩn thận quay sang hỏi người bên cạnh: "Khi nào về đến nhà có thể nhắn tin cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-hai-tong-tai-la-oan-gia/2460629/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.