Edit: Quýt
Beta: Amin, Maria
–
6
Sáng sớm hôm sau, tôi thấy Trần Mộ, Hạ Giang, cùng Vương Cương đang chen chúc ở một chỗ, miệng mấp máy không ngừng nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, như thể đang nói tiếng câm.
Tôi không thèm quan tâm, thức dậy và xuống giường.
Hạ Giang tinh mắt.
“Anh Duy, anh dậy rồi.”
Giọng nói lớn của Vương Cương theo đó mà nâng cao tám độ:
“Anh Duy anh Duy, anh nổi tiếng rồi!”
Trần Mộ vỗ một cái vào gáy cậu ta:
“Nói cái gì đấy? Anh Duy của tao có khi nào không nổi tiếng? Nhớ năm đó, anh Duy của tao một chọi tám ở cửa đông, đập cho đám con cháu kia sợ đến tè ra quần, một trận thành danh…”
Tôi ghét nhất việc tên này cứ lải nhải mãi chuyện này như thím Tường Lâm*, không chút khách khí ngắt lời:
“Hiệu thuốc phá sản rồi à?”
Ba khuôn mặt mờ mịt.
“Không phá sản sao tụi mày không chịu uống thuốc đúng giờ? Sáng sớm phát bệnh gì thế?”
Trần Mộ trải qua thăng trầm, đã tự động miễn dịch với mấy lời mỉa mai của tôi, mặt dày lại gần:
“Anh Duy, lần này thật sự rất khác đó, lần này anh cùng nổi tiếng với hoa khôi Tần đó. Không tin anh xem đi!”
Cậu ta đưa tay qua, tôi liếc mắt một cái, là diễn đàn của đại học T.
Tôi không quan tâm, lấy khăn mặt rồi đi vào phòng tắm.
Trần Mộ không chịu buông tha.
“Anh Duy, ây… anh Duy, anh đừng đi mà!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gioi-giang-dung-do-ngo-ngao/3477419/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.