Edit: Quýt
Beta: Amin, Maria
–
3
Dù sao thì cuối cùng tôi vẫn là người nướng thịt.
May mà Trần Mộ đã học được cách trân trọng tính mạng, không nói lung tung nữa, nếu không tôi sẽ ấn đầu cậu ta vào vỉ nướng để nướng luôn.
Hình như Tần Sở chú ý tới ánh mắt vừa rồi của tôi, yên lặng ăn, không kiếm chuyện nữa.
Khi sắp ăn xong, một nhân viên nữ chủ động đến rót nước, tay cầm bình thủy tinh to kia.
Sau đó… run tay giống y hệt.
Tần Sở nhanh tay nhanh mắt đưa tay đỡ cho cô gái đó.
Nhân viên nữ hơi đỏ mặt, lúng túng nói:
“Cái bình này… hơi nặng. Xin lỗi mọi người.”
Tôi liếc nhìn Tần Sở mỉm cười ấm áp đầy hoàn hảo, trong lòng chỉ biết câm nín.
Chẳng trách lúc tôi vừa từ nhà vệ sinh ra đã nhìn thấy cô ấy đang thì thầm với một nữ nhân viên ở một góc, còn dùng tay chỉ vào bình nước mà cô nhân viên đó đang cầm rất chắc trong tay.
Thì ra là để bàn bạc về vở kịch này à?
Hay lắm, phối hợp rất ăn ý.
Không trao giải thì phí quá.
Trần Mộ cười toe toét tiếp lời:
“Vãi! Chủ của mấy người bị bệnh hả? Mua cái bình nặng như vậy, không nghĩ cho mấy cô gái nhỏ như mấy cô một chút!”
Tôi thậm chí còn chẳng muốn liếc cậu ta một cái.
Chủ có bệnh? Tôi thấy người bị bại não là Trần Mộ mới đúng.
Trớ trêu thay, Hạ Giang và Vương Cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gioi-giang-dung-do-ngo-ngao/3477418/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.