Hai người một trước một sau bước ra khỏi tòa nhà phía Tây, thời gian chỉ mới năm giờ chiều, ánh nắng gay gắt vẫn còn chưa yếu đi phần nào, mặt đất bị nướng phả hơi nóng hầm hập. Đứng trong tầng hầm râm mát một thời gian, đột nhiên đi lên, Lý Ninh Ngọc bị ánh sáng mặt trời làm chói, cô chìa tay phải ra ngăn trước mặt, ánh sáng xuyên thấu qua kẽ tay, đỏ bừng nhức mắt.
Cô thích ánh mặt trời, bởi vì bên dưới mặt trời là sinh cơ cùng hy vọng, nhưng ở nơi mặt trời không chiếu đến, lại luôn tồn tại bóng tối lan tràn. Đương lúc quốc gia này bị máu tanh cùng hắc ám từng bước cắn nuốt, các gián điệp ẩn mình nương náu trong bóng tối, nhẫn nại, hành tẩu, cứu vãn, hủy diệt... Lý Ninh Ngọc từng tin chắc rằng, chỉ cần trong lòng hướng về quang minh, cho dù hóa thân làm ma quỷ, cũng không sợ đối diện với mặt trời. Mà nay, nép mình trong góc khuất tăm tối quá lâu, cô lại bắt đầu sợ hãi ánh dương rực sáng, bởi vì quá nhiệt liệt, quá nóng bỏng, khiến cho bản thân không cách nào trốn tránh.
Cố Hiểu Mộng lặng lẽ đứng một bên, nữ nhân trong sân kia đang ngồi kế bên ao phun nước, ngửa đầu nhìn mặt trời, đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Cô nhớ đến ngày cuối cùng ấy, Lý Ninh Ngọc cũng ngồi trong ánh mặt trời giống như vậy, sau đó, bản thân đã tự tay đưa chị ấy vào địa ngục.
Nhìn hình ảnh trước mắt, câu nói của Kim Sinh Hỏa bỗng vọng lại bên tai:
"Bước vào địa phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gio-lai-thoi/213104/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.