Sáng sớm hôm sau, Cố Hiểu Mộng bị một trận gõ cửa dồn dập kèm theo tiếng kêu gào đánh thức. Cô dụi đôi mắt lem nhem buồn ngủ, lệt xệt lê dép xuống lầu. Vừa mở cửa ra, gương mặt tiều tụy của Trương Tam Bắc liền xông thẳng vào mắt, vành mắt thâm đen, vụn râu lởm chởm.
"Cố sở trưởng, Cố sở trưởng!" Hắn vừa gào to vừa nói năng lộn xộn, gấp đến độ sắp khóc lên, dáng vẻ kinh hoàng thất thố tuyệt không phải giả vờ.
Đây là lần thứ hai Trương Tam Bắc bước vào biệt thự Cố gia ở đường Massenet, lần trước là cùng Từ Mạn Trinh đến tìm tung tích Thẩm Ngọc Điệp, lần này ngược lại không phải đến tìm người, cũng không cần tìm nữa —— Bởi vì cấp trên của hắn đã chết, thi thể nằm ở bến tàu cách đây hơn hai mươi cây số.
"Làm sao vậy, có gì nói mau a!" Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt thanh tỉnh lại, nôn nóng nắm lấy cổ áo hắn, "Có phải là Thẩm Ngọc Điệp xảy ra chuyện?!"
"Cục trưởng, cục trưởng cô ấy... mất rồi!" Trương Tam Bắc thở hổn hển, dốc sức sắp xếp từ ngữ, "Rạng sáng hôm nay bến tàu Ngô Tùng Khẩu phát nổ, chết rất nhiều người Nhật Bản, không hiểu tại sao, Thẩm cục trưởng cũng ở đó, cô ấy không tránh được..."
Cố Hiểu Mộng ngây người một lúc, hiển nhiên là tin tức quá chấn động, khiến cô không cách nào tiếp nhận. Cô lắc đầu một cái, túm chặt cổ áo Trương Tam Bắc, gằn giọng mắng: "Mẹ nó đùa giỡn cái gì vậy? Thẩm Ngọc Điệp không phải đang yên lành nằm ở bệnh viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gio-lai-thoi/1187095/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.