Ly nước đã thấy đáy, Cố Hiểu Mộng hồi về chút khí lực, cô muốn thả cái ly trở lại tủ đầu giường, ngặt nỗi trên vai quấn dày băng vải, tay không duỗi ra được, chỉ đành phải ném ánh mắt bất đắc dĩ về phía Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn bả vai cô, tự giác lấy đi cái ly rỗng, nhưng chỉ nắm trong tay, vẻ mặt nặng nề, dường như đang thất thần. Cố Hiểu Mộng cảm thấy có gì không đúng lắm, không gian yên tĩnh đến mức hơi quỷ dị. Cô thử lên tiếng đánh vỡ bầu không khí: "Thẩm sở trưởng còn ở đây làm gì, tôi hiện tại thành ra thế này, cô còn sợ tôi chạy trốn chắc?" Người bên mép giường vẫn cúi đầu không nói gì, chợt như hạ quyết tâm, chìa tay ra, đặt lên mu bàn tay Cố Hiểu Mộng. Ngón tay lạnh băng của Lý Ninh Ngọc chạm vào mu bàn tay làm Cố Hiểu Mộng cảm giác ngứa ngáy. Trong lòng cô mơ hồ nảy sinh dự cảm nào đó, đang định mở miệng nói gì, hai ngón tay kia lại đột nhiên gõ xuống. Cố Hiểu Mộng như bị điểm huyệt, trong nháy mắt sửng sốt. Mã Morse trên mu bàn tay, lần đầu tiên gặp mặt trên thuyền mật mã, đây là ký ức chỉ thuộc về hai người họ. Lồng ngực run rẩy, trái tim tựa như đang đập cùng tần số với đầu ngón tay Lý Ninh Ngọc, thịch, thịch, cố gắng cảm nhận tin tức Lý Ninh Ngọc đánh ra. Ba ngắn ba dài, S——O—— Chị Ngọc đang cầu cứu cô sao? Nhưng chữ thứ ba lại không phải S, mà là một chữ R, chữ thứ tư, vẫn là R... Một từ đơn nguyên vẹn thoáng vụt qua trong đầu Cố Hiểu Mộng, không đợi Lý Ninh Ngọc gõ xong, cô liền nắm chặt quyền, lật tay đi, cưỡng ép cắt đứt động tác của Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng nắm tay lại run rẩy không ngừng, Lý Ninh Ngọc thử đẩy ra, cô lại thu tay về, rúc tay vào trong ngực, giống như con mèo nhỏ bị kinh sợ. Lý Ninh Ngọc cười khổ, Hiểu Mộng quả nhiên oán hận mình. Ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy nữ hài lúc nãy còn quật cường gượng chống hiện tại đã nước mắt như mưa, mím môi thật chặt, nhìn thẳng vào mình, trong mắt tràn đầy ủy khuất. "Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc thất kinh, theo thói quen đưa tay ra định lau nước mắt. Cố Hiểu Mộng cũng không biết sức lực từ đâu ra, thuận thế nắm lấy cánh tay kéo người vào lòng, gắt gao ôm chặt cô. Chôn đầu thật sâu vào hõm vai Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng khóc không thành tiếng, chỉ phát ra từng cơn nức nở nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, thấm đẫm áo sơ mi của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc rưng rưng hai mắt, không biết phải làm sao. Cô đã từng ở trong đầu mô phỏng cảnh tượng bản thân thẳng thắn thân phận không chỉ một lần, cho rằng Hiểu Mộng sẽ oán cô, trách cô, lại không dám hy vọng xa vời sẽ được tha thứ dễ dàng như vậy. Cô nhẹ nhàng vuốt sau lưng Cố Hiểu Mộng, thấp giọng lặp lại lần nữa: "Hiểu Mộng, xin lỗi..." Nhưng càng dỗ dành xin lỗi, Cố Hiểu Mộng lại khóc càng dữ dội, bao nhiêu ủy khuất cùng ẩn nhẫn đều được phát tiết vào giây phút này, nước mắt như lũ tràn bờ đê, có vẻ tối nay không ngừng được. Không biết qua bao lâu, có thể là đã khóc mệt, có thể là lệ chảy khô, Cố Hiểu Mộng cuối cùng chịu buông ra Lý Ninh Ngọc, nhưng vẫn nắm thật chặt tay cô, không chịu buông lỏng một khắc nào Thiếu nữ mắt mi đẫm lệ khiến cho người sinh lòng thương xót, Lý Ninh Ngọc khẽ vuốt gò má Cố Hiểu Mộng, thay cô lau đi ngấn lệ bên khóe mắt, ôn nhu hỏi: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Cố Hiểu Mộng lắc đầu một cái: "Chị Ngọc muốn nói, tự nhiên sẽ nói." Cô quả thực có quá nhiều vấn đề muốn hỏi —— Chị làm thế nào sống sót được, lại làm thế nào gia nhập Số 76, một năm qua chị sống có tốt không, chị vẫn là Đảng Cộng Sản đúng không... Nhưng đối với Cố Hiểu Mộng mà nói, đáp án của những vấn đề này thua xa tầm quan trọng của người trước mắt, chỉ cần Lý Ninh Ngọc còn sống là đủ rồi. Cô không muốn thời khắc trùng phùng mà lại còn nghiêm túc như vậy, tương lai còn dài, một ngày nào đó bản thân sẽ biết được hết thảy ngọn nguồn. Nghe Cố Hiểu Mộng nói như vậy, Lý Ninh Ngọc lại dâng lên cảm giác tự trách, không biết Cố thượng úy tùy ý làm bậy được voi đòi tiên của trước kia đi đâu rồi. Chỉ vỏn vẹn một năm, Hiểu Mộng trưởng thành quá nhanh. "Hiểu Mộng, xin..." "Được rồi, chị Ngọc, chị còn nói thêm nữa, chắc lỗ tai em mọc kén mất!" Cố Hiểu Mộng vội vàng cắt đứt lời xin lỗi của cô, cố tỏ ra thoải mái nháy mắt trái với Lý Ninh Ngọc, nhếch mép lên, lộ ra nụ cười quen thuộc. "Được." Lý Ninh Ngọc bật cười. Chợt nhớ tới điều gì đó, cô rút ra bàn tay bị nắm chặt của mình, đứng dậy đi rót ly nước ấm. Trong ánh mắt chăm chú đầu nghi hoặc của Cố Hiểu Mộng, cô lần lượt lấy thuốc ra từ từng hộp thuốc, đếm xong thì thả vào lòng bàn tay: "Thiếu chút nữa quên mất, em tới giờ uống thuốc rồi." Nhìn động tác nghiêm túc đếm thuốc của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng không khỏi buồn cười, nhưng vừa nhìn thấy một đống viên đủ loại màu sắc trong lòng bàn tay, cô lập tức nhíu mày: "Sao lại nhiều như vậy... Bác sĩ làm ăn kiểu gì thế, bệnh còn chưa chữa khỏi mà đã đem bệnh nhân nghẹn chết rồi!" "Thuốc giảm sốt, thuốc giảm đau, thuốc tiêu viêm..." Lý Ninh Ngọc nhướn mi nhìn cô, "Đều do tôi kê, Cố sở trưởng có thắc mắc gì với đơn thuốc sao?" "Chị kê?" Cố Hiểu Mộng hơi ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu được lý do tại sao Lý Ninh Ngọc không gọi quân y của Bộ Tư Lệnh. "Còn có thương tích trên người em, tất cả đều do tôi xử lý." Nhớ tới từng vết thương rướm máu, trong lòng Lý Ninh Ngọc lại đau xót. Nghe những lời này của cô, Cố Hiểu Mộng mới muộn màng phát hiện, chẳng biết từ lúc nào mình đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ tươm tất. "Chị Ngọc, chị..." Cô đột nhiên cúi đầu xuống, xuyên thấu qua đồ ngủ mỏng manh, nhìn thấy băng vải như ẩn như hiện, không nhịn được lẩm bẩm thở dài, "...tay nghề thật tốt." Lúc băng bó, Lý Ninh Ngọc chỉ toàn tâm toàn ý xử lý thương thế cho Cố Hiểu Mộng, chắc chắn không suy nghĩ gì nhiều. Dù sao lau rửa vết máu hay bôi thuốc băng bó cũng đều là chuyện rất bình thường, huống hồ hai người đều là nữ. Nhưng bây giờ nhìn Cố Hiểu Mộng xấu hổ như vậy, Lý Ninh Ngọc ma xui quỷ khiến hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy. Cô nghiêng đầu đi, tận lực đổi chủ đề, nửa nói đùa: "Đừng quên, tôi xuất thân quân y." Nhắc tới thân phận giả này, Cố Hiểu Mộng lại nổi lòng hiếu kỳ, sao mà lại kín kẽ không sơ hở được như vậy, trên người chị Ngọc rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng trước mắt, Lý Ninh Ngọc có vẻ cũng không định thẳng thắn toàn bộ. "Đúng vậy, Thẩm Ngọc Điệp, thạc sĩ đại học Y Kyoto, bác sĩ ngoại khoa của Bệnh viện Đa khoa Lục quân Hán Khẩu." Cô hùa theo Lý Ninh Ngọc, trêu ghẹo cười, "Trương Tam Bắc nói thật không sai, Thẩm sở trưởng lòng dạ bồ tát, đánh người xong, còn đích thân trông chừng uống thuốc, chăm sóc thương hoạn a!" "Được rồi, uống thuốc đi!" Lý Ninh Ngọc giả bộ tức giận. "Em không uống đâu, nhiều quá, khó tiêu hóa." Cố Hiểu Mộng nói nghe như thật, nắm thuốc làm động tác muốn ném. "Không uống thuốc, mặc kệ vết thương nhiễm trùng chảy mủ sao?" Lý Ninh Ngọc đột nhiên nghiêm túc nói, "Hạ thủ với bản thân mà cũng ác như vậy, đúng là một người điên!" Lý Ninh Ngọc đánh mấy roi đều có chừng mực, nhưng vết đao mà Cố Hiểu Mộng tự rạch mình thì thật tàn nhẫn, lồi ra cả thịt. Cố Hiểu Mộng biết cô đang nói đến vết dao trên cánh tay, đột nhiên trong lòng tâm phiền ý loạn, rũ mắt xuống, yên lặng uống thuốc trong tay. "Hiểu Mộng, hứa với tôi, về sau đừng thương tổn bản thân như vậy nữa." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng lau cánh tay trái cho cô, tránh đi vết dao, ngón cái khẽ xoa chung quanh vết thương, cảm giác áy náy cùng vô vàn tự trách lan tràn, "Là tôi không đúng, không nên bỏ thuốc em." Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy miệng vết thương lại đau âm ỉ, không phải bởi vì Lý Ninh Ngọc đụng vào, mà là do cảm giác sợ hãi vô lực đêm qua lại lần nữa ùa đến. Cô đè lại tay Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, chị cũng hứa với em, về sau đừng bỏ em lại một mình, được không?" Bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển. "Được, tôi hứa với em." "Lần này không được phép lại nuốt lời!" Nhớ tới Lý Ninh Ngọc đã từng "nói không giữ lời", Cố Hiểu Mộng nổi tính trẻ con bồi thêm một câu, "Nghéo tay." "Được, nghéo tay." Lý Ninh Ngọc nghiêm túc chìa ra ngón út, cùng Cố Hiểu Mộng thực hiện nghi thức mà chỉ có con nít mới tin. Nghéo tay, đóng dấu, làm liền một mạch, Cố Hiểu Mộng hài lòng nhìn Lý Ninh Ngọc: "Chị cười cái gì?" "Cười em a, Cố Diêm vương người ngoài nghe tiếng là kinh hồn táng đảm, kỳ thực vẫn còn là đứa trẻ chưa trưởng thành." "Nói cho cùng, chị chính là không tin tưởng em mà!" Cố Hiểu Mộng giọng điệu ung dung, lời nói lại mang thâm ý. "Nhưng mà em tín nhiệm tôi, không phải sao?" Lý Ninh Ngọc cười nói, "Chỉ dựa vào một miếng bánh mà đã dám xác nhận tôi là ai, em không sợ nhận nhầm người sao?" "Nói mới nhớ, Trùng Khánh năm ngoái đúng là đã xảy ra một chuyện tương tự, " Cố Hiểu Mộng đột nhiên nghĩ tới một tin đồn thú vị, "Một khoa trưởng của Quân Thống bất ngờ bỏ mạng, kết quả người Nhật tìm một người giống hắn như đúc trà trộn vào, ngay cả vị trí sẹo trên người cũng ngụy tạo giống y chang, lừa gạt được tất cả mọi người, vợ hắn cũng không nhận ra được!" Chuyện quỷ dị như vậy sao có thể phát sinh chứ? Lý Ninh Ngọc chỉ xem như Cố Hiểu Mộng đang bịa chuyện đùa mình, cũng vui vẻ phối hợp cô: "Vậy thì, vị Lý Quỷ* kia cuối cùng như thế nào?" "Không nói cho chị biết." Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên úp mở. Lý Ninh Ngọc buồn cười hỏi cô: "Vậy em không sợ, tôi cũng là một kẻ giả mạo sao?" "Em sẽ không nhận sai." Cố Hiểu Mộng tràn đầy tự tin, "Cơ thể con người có một thứ rất đặc trưng, giống như chỉ tay vậy. Tướng mạo và thanh âm có thể bắt chước, nhưng loại mật mã cơ thể này, tuyệt đối không cách nào bắt chước. Đó chính là —— " "Vân tai." Nói xong, Cố Hiểu Mộng vươn tay phải ra, gạt tóc phủ bên tai trái Lý Ninh Ngọc ra phía sau, đầu ngón tay lướt qua vành tai cô, "Chưa kể, tai trái chị Ngọc còn có một nốt ruồi." Lý Ninh Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, cô tưởng mình bại lộ là bởi vì bánh kem quả hạch, không ngờ nguyên nhân thật sự lại là do chi tiết nhỏ này, còn miếng bánh kem kia, chỉ góp phần để Cố Hiểu Mộng xác định đáp án mà thôi. Cô vừa bất ngờ lại mừng rỡ, năng lực quan sát của Cố Hiểu Mộng vượt xa sự tưởng tượng của mình. "Kim Sinh Hỏa bởi vì Lão Phan động lỗ tai một chút, liền nhận ra anh ấy là Thanh Đăng; Cố Hiểu Mộng bởi vì tôi lộ ra nửa lỗ tai, liền xác định tôi là Lý Ninh Ngọc." Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái, "Chúng tôi thật không hổ là anh em, phương thức bại lộ cũng giống nhau như đúc." Nghe Lý Ninh Ngọc nhắc tới Lão Phan, Cố Hiểu Mộng mới nhớ có thể cô còn chưa biết tình trạng hiện tại của Lão Phan: "Đúng rồi, chị Ngọc, anh trai của chị..." "Tôi biết, anh ấy đi Hương Cảng rồi." Lý Ninh Ngọc nói xong, lại cảm thấy nói như vậy sẽ làm Hiểu Mộng nghĩ nhiều, vội vàng giải thích, "Anh ấy cũng không biết tôi còn sống." "Ừm..." Cố Hiểu Mộng yên lặng, như đang suy nghĩ điều gì. Lý Ninh Ngọc liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Không còn sớm nữa, em ngủ hơn nửa ngày rồi, có đói bụng không? Để tôi ra ngoài nhìn xem, cho người đưa chút đồ ăn tới." "Chị Ngọc, chị đừng đi!" Đột nhiên kích động bật thốt lên, ngay cả bản thân Cố Hiểu Mộng cũng giật mình, cô chỉ là quá sợ, sợ vừa buông lỏng tay, Lý Ninh Ngọc sẽ lập tức chạy trốn, lại lần nữa biến mất không thấy. Lý Ninh Ngọc thoáng ngẩn người, lập tức kịp phản ứng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay cô, trấn an con mèo bệnh đang hốt hoảng lo sợ: "Tôi không đi, Trương Tam Bắc đứng canh ngay dưới lầu, tôi để cho bọn họ đi." "Được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]