Không biết bao nhiêu roi đã được đánh xuống, cảm giác đau xót thấu tận tim gan ép cho Cố Hiểu Mộng không thở nổi, áo sơ mi trắng tuyết rải rác nhuốm máu. Đại tiểu thư da non thịt mềm làm sao chịu nổi loại khổ hình này, nhưng cô vẫn cắn răng nín nhịn, không nói tiếng nào. Cặp mắt kia từ đầu đến cuối ngắm nhìn Lý Ninh Ngọc, ánh mắt như cũ tự tin mà quật cường, bên mép treo nụ cười như có như không. Lý Ninh Ngọc không đành lòng nhìn, tay chợt mềm nhũn, roi bị ném xuống đất. "Trông chừng cô ta!" Cô chịu đựng đau xót trong lòng, bỏ lại một câu nói, sải bước rời khỏi phòng tra tấn. Người bị thẩm vấn từng bước ép sát, người thẩm vấn ngược lại chạy trối chết. Trốn vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, nước mắt cuối cùng trào ra, không dám phát ra tiếng, tiếng nức nở mắc kẹt trong cổ họng, mặc cho nước mắt không tiếng động tuôn rơi. Dù muốn khóc cũng không thể quá phóng túng, giải tỏa tâm tình ước chừng nửa phút, Lý Ninh Ngọc bắt đầu hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm chặt, chịu đựng lỗ mũi chua xót, đem nước mắt còn dư nghẹn trở về. Mở hai tay ra, lòng bàn tay đã bị bấm đến đỏ bừng dấu móng. Lý Ninh Ngọc đứng trước gương, dùng đầu ngón tay xóa sạch nước mắt từng chút một, lại lấy khăn ướt cẩn thận lau ngấn lệ, dè dặt tỉ mỉ, rất sợ lưu lại dấu vết trên mặt. Cô nhìn vào bóng hình trong gương, khuôn mặt này sao lại xa lạ như vậy? Môi đỏ bạo liệt, chân mày sắc nhọn, vừa mới khóc nên trong mắt phủ đầy tia máu, giống như ác quỷ từ địa ngục bước ra, diện mạo đáng ghét. Lý Ninh Ngọc, ngươi đúng là ma quỷ. Trở lại phòng tra tấn, cô vẫn là Thẩm Ngọc Điệp máu lạnh vô tình. Cố Hiểu Mộng cúi thấp đầu, vô lực ngồi tê liệt trên ghế, thân thể gầy yếu may nhờ có dây trói nên không bị tuột xuống. Lý Ninh Ngọc từ xa nhìn cảm thấy không ổn, bước nhanh lên trước, liền thấy Cố Hiểu Mộng mặt mũi trắng bệch, chân mày nhíu chặt, trán lấm tấm đầy mồ hôi —— đã rơi vào hôn mê. "Không phải bảo anh trông chừng sao, làm ăn kiểu gì vậy!" Rõ ràng trong lòng nóng như lửa đốt, lại không thể không duy trì điềm tĩnh, cô cúi người xuống, đưa tay dò xét hơi thở của Cố Hiểu Mộng, vẫn xem như ổn định, Lý Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm. "Tôi tưởng cô ta giả vờ, đang muốn báo cáo với ngài..." Trương Tam Bắc lắp bắp. "Cố Hiểu Mộng, tỉnh lại đi!" Lý Ninh Ngọc vội vàng cởi trói, Cố Hiểu Mộng cứng đờ ngã nhào vào người cô, giả bộ cũng không đến mức này được! "Sở trưởng, tôi đi tìm bác sĩ!" Thấy chuyện không ổn, Trương Tam Bắc lập tức muốn chạy ra ngoài. "Đứng lại!" Lý Ninh Ngọc trừng mắt nhìn Trương Tam Bắc, tuy cô cũng rất gấp, nhưng thời khắc nguy cấp càng không thể lộ ra chân tướng —— Thẩm Ngọc Điệp tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ, bởi vì như vậy chẳng khác nào báo cho tất cả mọi người biết: Cố Hiểu Mộng xảy ra chuyện trong tay người của Số 76. Tiễu Tổng nhất định sẽ báo lên trên, nhiệm vụ điều tra của cô cũng sẽ bị quấy nhiễu. Qua cơn hốt hoảng, Trương Tam Bắc mới nhớ ra Thẩm Ngọc Điệp đã từng làm quân y, hắn vỗ mạnh vào đầu một cái: "Sở trưởng, tôi đi lấy hòm thuốc cho ngài!" "Không cần, gọi vài người đưa cô ta về ký túc xá đi." Nói xong, Lý Ninh Ngọc đỡ Cố Hiểu Mộng về lại ghế, cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người cô, lại bổ sung một câu, "Cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy." Chốc lát sau, bên trong ký túc xá của Cố Hiểu Mộng. Sau khi cho lui thủ hạ, trong phòng chỉ còn lại hai nữ nhân. Lý Ninh Ngọc cẩn thận kiểm tra, Hiểu Mộng không nguy hiểm đến tính mạng, hôn mê bất tỉnh có thể là vì quá mệt mỏi —— Liên tục hai buổi tối không ngủ, lại bị đánh một trận roi, người sắt cũng không chịu nổi. Lúc trước, vì để phối hợp với lý lịch giả của Thẩm Ngọc Điệp, Lý Ninh Ngọc đã phải học gấp một số kỹ năng cấp cứu và kiến thức chữa bệnh cơ sở. Cô vốn thông minh, cho dù không so được với bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp, vẫn có thể dư sức ứng phó những vết thương thông thường. Cởi xuống áo sơ mi nhuốm máu của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc liền thấy được cánh tay trái quấn loạn băng vải. Cắt băng vải ra, vết dao liền bại lộ, vết thương còn rất mới, đã nhiễm trùng sưng mủ, nhìn vô cùng dọa người. Nghĩ đến chuyện đêm qua, trong lòng Lý Ninh Ngọc trầm xuống, nháy mắt đoán được nguyên nhân. Cảm giác áy náy càng nặng hơn, cô lắc đầu một cái, nhỏ giọng thở dài: "Người điên..." Cô lấy dung dịch ôxy già từ trong hòm thuốc, muốn sát trùng cho Cố Hiểu Mộng. Chất lỏng lạnh băng chạm vào da, người đang mê man theo bản năng rên một tiếng. Tưởng Cố Hiểu Mộng tỉnh rồi, Lý Ninh Ngọc hơi giật mình, cũng không biết đang sợ điều gì. Động tác trên tay càng nhẹ hơn, dè dặt cẩn thận hơn, tỉ mỉ lau chùi sát thuốc. Da thịt nữ hài mềm mại trắng nõn, lại bởi vì bản thân mà có thêm nhiều vết máu như vậy, Lý Ninh Ngọc hối hận không thôi, âm thầm cầu mong sẽ không lưu lại sẹo. "Đau..." Cố Hiểu Mộng mê sảng, bỗng nhiên bắt lấy tay trái đang bôi thuốc của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc không dám lộn xộn, mặc cho cô nắm, chiếc kẹp trong tay khẽ run. Tình cảnh này thật quen thuộc, trong thoáng chốc phảng phất như trở lại Cầu Trang. Lần đó, vì để tạo cơ hội cho cô cứu Lão Hán, Cố Hiểu Mộng đã lén ăn khuẩn a-míp để gây hỗn loạn; Lần này, vì để phối hợp diễn xuất với cô, nha đầu ngốc này lại lần nữa không tiếc thương tổn thân thể của mình. Lý Ninh Ngọc cô rốt cuộc có tài đức gì, có thể khiến một cô gái tốt nhường này đối đãi với cô như thế? Hiểu Mộng à, sao lúc nào em cũng tùy hứng như vậy? Lý Ninh Ngọc kìm lòng không đặng đưa tới tay phải, ôn nhu sửa sang sợi tóc trên trán Cố Hiểu Mộng bị mồ hôi thấm ướt. Cô gái nhỏ ốm yếu suy nhược này, lúc ngủ bao giờ cũng nghe lời hơn lúc tỉnh, cô thương yêu nhìn Cố Hiểu Mộng, giống như nâng niu một đứa trẻ bằng sứ. Chờ Cố Hiểu Mộng tỉnh lại, trong phòng đã một mảnh đen thui. Cô mơ hồ nhớ mình ở trong phòng tra tấn đau đến ngất đi, sao bây giờ lại nằm trên giường ký túc xá? Ngủ một giấc dậy khô miệng khô lưỡi, cô mò mẫm ngồi dậy, định mở đèn uống nước, nhưng bởi vì động tác quá lớn, vết thương bị động đến lại đau nhói lên. "Đừng động." Lý Ninh Ngọc đè lại tay cô, Cố Hiểu Mộng lúc này mới phát hiện có người ngồi bên mép giường. Im lặng mấy giây, Cố Hiểu Mộng thanh tỉnh lại, lúng túng rút tay về, lạnh lùng hỏi: "Là Thẩm sở trưởng?" Trong từng câu chữ, không dám có nửa điểm vượt ranh giới. Lý Ninh Ngọc không trả lời, chỉ đem cốc nước đã sớm chuẩn bị sẵn đưa vào tay Cố Hiểu Mộng, vặn mở đèn bàn. Ánh đèn nhức mắt, Cố Hiểu Mộng cau mày, sững sờ nhìn ly nước trong tay, chậm chạp không đưa vào miệng. Lý Ninh Ngọc thấy vậy, nhầm tưởng rằng Cố Hiểu Mộng vẫn còn sợ hãi thuốc ngủ ngày hôm qua, liền giải thích: "Uống đi, không có độc." "Ồ." Cố Hiểu Mộng cười khan một tiếng, giống như tự giễu, "Thẩm sở trưởng muốn giết tôi cần gì phải dùng độc, chỉ cần ban ngày ra tay nặng chút, tôi bây giờ đã nằm trong nhà xác rồi." "Hiểu Mộng..." Lý Ninh Ngọc đau lòng không thôi, cảnh tượng ở phòng tra tấn lại hiện lên trước mắt. Nghe tiếng gọi này, Cố Hiểu Mộng ngẩn người, do dự hỏi: "Cô kêu tôi là gì?" "Cố sở trưởng." Mừng rỡ trong thoáng chốc chợt biến mất không còn, Cố Hiểu Mộng thậm chí còn hoài nghi vừa rồi mình bị ảo giác, cô không nhìn Lý Ninh Ngọc nữa, cúi đầu xuống yên lặng uống nước. Vương Điền Hương đã từng khoe khoang với cô, trong lúc tra hỏi không bao giờ cho nghi phạm uống nước. Bởi vì sắp đến lúc tự khai, người thường thường sẽ cảm thấy khô miệng, mà uống nước thì có thể xoa dịu mồm miệng khô khốc, nếu lúc này cho bọn họ một ly nước, lời nói thật sẽ cùng với nước trôi tuột vào trong bụng. Cố Hiểu Mộng cảm thấy cổ họng mình khô đến sắp nứt rồi, cô uống một hớp lớn, nuốt ừng ực liên tục, nỗi ủy khuất sắp bật thốt thành lời cũng bị nuốt vào trong bụng. Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng, thiếu nữ đã từng sáng sủa hăng hái tràn đầy tinh thần, giống như nắng ấm trong ngày đông giá rét, hồn nhiên mà nhiệt tình. Thế nhưng giờ đây, đối phương lại thu hồi mũi nhọn, trở nên ẩn nhẫn, dẫu có muôn vàn ủy khuất cũng không nguyện mở miệng. Mặt trời đã thay đổi rồi. Trong nửa đời trước của mình, Lý Ninh Ngọc chỉ từng tùy hứng hai lần. Một lần là cãi lại lệnh của phụ thân xuất ngoại du học, đó là lựa chọn lý tính thuần túy, cũng là hành động để cô cứu rỗi vận mạng mình; Lần còn lại, là cãi lại mệnh lệnh của Cố Dân Chương, từ bỏ địa ngục biến, buông tha khả năng sống sót của bản thân. Cô không thể phụ lòng mẫu thân của Cố Hiểu Mộng, cũng không nỡ lòng nhìn bất kỳ vị phụ thân nào mất đi con gái. Nhưng hơn thế nữa chính là, cô không muốn để bất kỳ ai thương tổn đến ánh mặt trời dưới đáy lòng. Nhưng mặt trời mà cô dùng tính mạng để bảo vệ cuối cùng vẫn thay đổi, hơn nữa đầu sỏ gây tội tựa hồ chính là bản thân cô. Lý Ninh Ngọc đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười, dường như cô vẫn luôn tự lừa mình dối người, luôn miệng nói vì muốn tốt cho Cố Hiểu Mộng nên mới không tiết lộ chân tướng, thực tế lại là lấy danh nghĩa bảo hộ để gây nên thương tổn. Bất tri bất giác, công thức được thiết lập trong lòng cô, lại một lần nữa bị biến số mang tên Cố Hiểu Mộng đánh vỡ. Lần đầu tiên, Cố Hiểu Mộng dùng hơn mười ngày, mà lần này, chỉ dùng ba ngày. ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]