Cố Hiểu Mộng nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm bức tường sát vách phòng Lý Ninh Ngọc, ánh mắt như thể muốn đem bức tường kia chọc ra một lỗ.
Trong bữa tối cô đã nhìn thấy Lý Ninh Ngọc bỏ thuốc vào trong nước. Chỉ là vào lúc Tiểu Lưu bưng nước tới, bột đã sớm bị hòa tan không còn dấu vết gì, không màu không mùi, Cố Hiểu Mộng đoán không ra là thuốc gì.
Biết Lý Ninh Ngọc sẽ không hại mình, chị muốn em uống, vậy thì em sẽ uống, dù là thạch tín cũng cam tâm tình nguyện.
Cho đến khi ăn xong mơ màng buồn ngủ, cô mới xác định thứ mình uống vào chính là thuốc ngủ. Lý Ninh Ngọc muốn cho cô ngủ, tất nhiên là tối nay sẽ có hành động.
Cố Hiểu Mộng không dám ngủ, nhưng hiệu lực của thuốc quá mạnh, chỉ dựa vào ý chí quả thực không nhịn nổi. Cô móc ra con dao nhỏ phòng thân giấu trong lớp túi ẩn của ống tay áo, không chút do dự rạch một vết lên cánh tay trái, khoảng chừng 3cm, song lại cực sâu.
Máu tươi chảy ra, Cố Hiểu Mộng cắn răng, dùng băng vải tùy tiện quấn lấy cánh tay. Chỉ cần buồn ngủ, liền bóp mạnh vết thương, dùng đau nhức để đối kháng buồn ngủ. Kẻ điên, đúng là kẻ điên.
Một giờ sáng, phòng bên cạnh cuối cùng phát ra tiếng sột soạt. Lý Ninh Ngọc ra ngoài rồi.
Đi theo? Hay là không theo?
Không biết chị ấy muốn đi gặp ai, muốn làm chuyện gì, bản thân tùy tiện theo đuôi, ngộ nhỡ gây phiền toái cho chị ấy thì không tốt.
Không thể đi theo, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gio-lai-thoi/1187050/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.