Trong gian phòng số 9 của Câu lạc bộ Hải quân, buổi nói chuyện đêm khuya vẫn còn đang tiếp tục. Nghe Lý Ninh Ngọc thuật lại chuyện xảy ra trong hai ngày qua, Cố Dân Chương nhíu chặt lông mày. "Quá lỗ mãng! Tại sao trong lúc thẩm vấn lại không có mặt người thứ ba? Hơn nữa hai người sao có thể ngồi riêng một xe, cô không nên phạm phải loại sai lầm cấp thấp này." Cố Dân Chương rất ít khi khiển trách Lý Ninh Ngọc như vậy, cô trước nay hành sự chu toàn, sẽ không làm ra hành động chọc người hoài nghi giống như thế. "Cố hội trường, Hiểu Mộng là con gái ngài, lại là chuyên gia giải mã hàng đầu, cho cô ấy thể diện lớn như vậy, tuy rằng hơi quá, nhưng lại là hợp tình lý không phải sao?" Lý Ninh Ngọc bình tĩnh giải thích, thử dùng logic kín kẽ để che giấu tư tâm, cho dù cô biết lý do này nghe rất hoang đường. "Không để thuộc hạ có mặt, là vì sợ Hiểu Mộng đối mặt với cô sẽ tâm tình kích động, lộ ra nhiều sơ hở hơn." Cố Dân Chương trực tiếp vạch trần Lý Ninh Ngọc, "Không cần giải thích, ta biết cô sợ ta trách cứ Hiểu Mộng xử sự theo cảm tình —— Cô đang bênh vực nó." Vương Triêu Tông thân là tư lệnh lại không biết giữ mồm giữ miệng, chuyện Cố Hiểu Mộng hôm qua thất thố ở văn phòng tư lệnh, chưa được nửa ngày đã lan truyền ra khắp Tiễu Tổng, Cố Dân Chương dĩ nhiên cũng nhận được tin tức. Đứa con gái này của ông, nhược điểm lớn nhất chính là tình cảm. Những kẻ thích hóng chuyện trong Bộ Tư Lệnh đã bắt đầu khua môi múa mép, nói Thẩm sở trưởng Số 76 mới đến nhìn giống Lý Ninh Ngọc vô cùng, ngay cả Cố Hiểu Mộng cũng nhận nhầm, Lý quả phụ này không chỉ có thể mê hoặc nam nhân đến thất điên bát đảo, mà ngay cả nữ nhân cũng khó thoát ma trảo của cô ta. Nhìn thấy không, người chết hơn một năm rồi, Cố Diêm vương vẫn đối với cô ta nhớ mãi không quên! Lý Ninh Ngọc cúi đầu không nói gì, chứng thực suy đoán của Cố Dân Chương. Ông không nỡ lòng nói ra lời trách cứ, cuối cùng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nhưng cô không nên để nó ngồi chung xe." "Là do tôi cân nhắc không chu toàn, loại chuyện này sẽ không phát sinh nữa." Lý Ninh Ngọc chủ động nhận sai, cô quả thực không cách nào nói với Cố Dân Chương, lý do bản thân để Hiểu Mộng lên xe là vì không đành lòng cự tuyệt. Tối nay có không ít người trong Bộ Tư Lệnh đều nhìn thấy hai người họ ngồi cùng xe trở về, không biết đám người lắm miệng kia lại đồn thổi chuyện này ra sao. "Ninh Ngọc, trước kia cô không như vậy." Nếu Cố Dân Chương không nhìn ra suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc, năm mươi năm nay ông đúng là sống uổng, "Quan tâm tất loạn, cô cho rằng thiên vị nó là đang bảo vệ nó sao? Cô như vậy sẽ chỉ hại nó, cũng sẽ hại chính cô!" Lý Ninh Ngọc tựa như trong lòng có oán, nắm chặt ly thủy tinh, khớp xương trở nên tái nhợt vì quá mức dùng sức. "Bắt đầu từ ngày mai, cô cứ làm việc theo đúng quy củ của Số 76, dùng thủ đoạn của các người, nên thẩm thế nào thì thẩm thế ấy. Nếu Hiểu Mộng đã biết thân phận của cô, nó sẽ không trách cô." Số 76 thẩm vấn chỉ có một quy củ, khổ hình, dùng mọi thủ đoạn bất nhân để hành hạ đối tượng thẩm vấn. So với những lời biện giải ba hoa, khổ nhục kế thường sẽ dễ lừa gạt người xem hơn. "Lý Sĩ Quần từng dặn dò, không thể tiếp đãi sơ suất con gái Cố hội trường, Uông Tinh Vệ cũng đặc biệt phê chuẩn..." Lý Ninh Ngọc lần đầu tiên cảm thấy ngôn ngữ của bản thân không có sức nặng đến như vậy. "Cô tưởng tên tiểu nhân Lý Sĩ Quần kia thật sự sợ ta sao? Số 76 và Tiễu Tổng vốn dĩ bằng mặt không bằng lòng, chỉ dựa vào lời khai của một phản đồ Quân Thống, nghi điểm của vụ án Cô Châu có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu không phải cố ý muốn làm khó ta và Tiễu Tổng, hắn đã không trình báo vụ việc lên Kê Minh Tự ở ngay trong đêm!" Cố Dân Chương biết Lý Ninh Ngọc đang giả bộ hồ đồ, ông bỗng nhiên có chút hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*. (*) hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc, mong muốn đối phương tốt hơn nữa, ý chỉ yêu cầu cao hơn nhưng đối phương còn chưa đáp ứng được. Lý Ninh Ngọc dĩ nhiên hiểu rõ, câu nói "không thể tiếp đãi sơ suất" của Lý Sĩ Quần, bề ngoài là kiêng kỵ Cố Dân Chương, ý ngầm lại là bảo cô mượn cơ hội này điều tra kỹ sơ hở trên người Cố Hiểu Mộng, bắt thóp Cố Dân Chương, để sau này tiện bề uy hiếp lợi dụng. Tra án là giả, tìm nhược điểm của Cố gia mới là thật. Đối với Lý Ninh Ngọc mà nói, cho dù chuyến này không bắt được sơ hở của cha con Cố gia, cũng không thể để Lý Sĩ Quần biết bản thân cố ý nương tay. Mọi người đều cho rằng cô dựa vào quan hệ người Nhật để nhảy dù tới, trên thực tế, phụ thân của "Thẩm Ngọc Điệp" trong hồ sơ chỉ là một phú thương bình thường, hơn nữa nhiều năm trước đã ngoài ý muốn từ trần. Nanzo Kumoko cũng không dám trực tiếp ra mặt, bởi vì Lý Sĩ Quần sẽ không tín nhiệm người của Đặc Cao Khóa, cho nên cô ta chỉ sắp xếp cho Lý Ninh Ngọc một cuộc gặp gỡ vô tình, để cô "đúng lúc" cứu mạng phu nhân của Lý Sĩ Quần. Lúc ấy, Sở trưởng tiền nhiệm của Sở Tình Báo Số 76 bất ngờ thân vong, mấy vị khoa trưởng đều có mưu đồ riêng, có vài người còn là bộ hạ cũ của Đinh Mặc Thôn, quan hệ bên trong rắc rối phức tạp, Lý Sĩ Quần thà tìm một gương mặt mới cũng không muốn giao Sở Tình Báo cho đám người kia quản lý, nhưng bởi vì không tìm được nhân tuyển thích hợp, cho nên vẫn luôn kéo dài, bản thân trực tiếp ra mặt quản lý Sở Tình Báo. Mà ngay lúc đó, phu nhân của Lý Sĩ Quần trời xui đất khiến làm quen với Thẩm Ngọc Điệp. Sau khi tiếp xúc một thời gian ngắn, phát hiện người này không có lòng dạ gì, vừa học y lại vừa học toán, chắc hẳn rất thông minh, nếu tiến hành bồi dưỡng, năng lực phá giải tình báo chắc cũng sẽ không kém; Quan trọng hơn chính là, cô mới từ Nhật Bản du học trở về, không có căn cơ ở Thượng Hải, là nhân tuyển số một để dùng làm con rối. Sau khi nghiêm túc cân nhắc, Lý phu nhân giới thiệu Thẩm Ngọc Điệp cho chồng mình. Lý Sĩ Quần ban đầu cũng nửa tin nửa ngờ, sau đó trải qua hơn một tháng nghiêm khắc khảo hạch, trong tay lại đúng là thiếu người, cuối cùng mới để cho Thẩm Ngọc Điệp gia nhập Số 76. Tuy thành công đánh vào trại địch, nhưng Lý Sĩ Quần vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm cô. Hai tháng ở Số 76, Lý Ninh Ngọc đi mỗi một bước đều vô cùng khó khăn. "Cô không dễ dàng gì mới vào được Số 76, không thể vì chuyện này mà để cho Lý Sĩ Quần nảy sinh bất mãn, đừng quên tại sao hắn lại chọn cô, không phải bởi vì cô có năng lực, mà là bởi vì Thẩm Ngọc Điệp nghe lời!" Cố Dân Chương lần nữa nhắc nhở, "Huống hồ, nếu không làm như vậy, cô và Hiểu Mộng cả hai người đều không thể thuận lợi thoát thân." Lý Ninh Ngọc vốn chỉ muốn kéo Cố Hiểu Mộng dạo ngang sân khấu, qua loa kết thúc chuyện này. Nhưng bây giờ Cố Dân Chương đã nói thẳng ra, trận khổ nhục kế này, xem ra không thể không diễn —— nhưng cô làm sao xuống tay được đây? Lý Ninh Ngọc mím môi một cái, muốn nói lại thôi. Thấy ánh mắt cô không kiên định, Cố Dân Chương lạnh mặt, nghiêm khắc ra lệnh: "Ta là thượng cấp của cô, chuyện này, cô nhất định phải nghe ta!" "Nhưng cô ấy là con gái ruột của ngài..." "Cô lại muốn kháng lệnh sao?" Cố Dân Chương nặng nề nhấn mạnh chữ "lại". "Tôi cũng không phải lần đầu tiên không tuân theo mệnh lệnh của ngài." Lý Ninh Ngọc chợt ảm đạm cười nhạt một tiếng. Địa ngục biến, pháo hoa. Nghĩ đến những cảnh tượng đó, sắc mặt Lý Ninh Ngọc trở nên nghiêm túc, cô sờ sờ cổ áo mình, nơi đó cất giấu một viên kali xyanua: "Cố hội trường, có một chuyện, tôi vẫn luôn không có cơ hội chứng thực." Cố Dân Chương nhìn thấy động tác này, trong nháy mắt biết cô muốn hỏi gì. "Đúng như cô nghĩ, viên thuốc mà cô ăn, quả thật không phải kali xyanua, đó là thuốc giả chết có trộn lẫn độc cá nóc chiết xuất với liều lượng cực nhỏ, nguyên lý trong đó chắc không cần ta giải thích thêm nữa... Đây là con đường sống ta chuẩn bị cho Hiểu Mộng lúc ban đầu, nó không hay biết gì." "Tetrodotoxin, độc tính cao gấp 1000 lần kali xyanua, chỉ cần 0.5mg cũng đủ để giết chết một người trưởng thành. Dĩ nhiên, với liều lượng ít hơn thì có thể sẽ không lập tức mất mạng, nhưng xác suất để cuối cùng có thể sống sót cực kỳ nhỏ." Ánh mắt Lý Ninh Ngọc bỗng trở nên lạnh băng, giống như kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim Cố Dân Chương. "Tôi chỉ cảm thấy may mắn, người trải qua tất cả những chuyện này là tôi. Nếu người uống viên thuốc này chính là Hiểu Mộng, dù cô ấy qua được cửa ải thần kinh tê dại, cũng chỉ có thể bất lực tuyệt vọng hứng chịu lăng trì, cảm thụ đao giải phẫu từng tấc từng tấc một rạch lên da thịt mình, cuối cùng chết trên bàn giải phẫu của người Nhật... Đây chính là con đường sống mà ngài lưu lại cho cô ấy sao?!" Nghe những lời miêu tả của Lý Ninh Ngọc, Cố Dân Chương chợt thấy đau lòng, ông không ngờ, Lý Ninh Ngọc sẽ vì những chuyện Cố Hiểu Mộng có khả năng gặp phải mà tức giận đến như vậy. Trầm mặc một hồi, ông mở miệng nói: "Cô cho rằng, trước đó ta không cân nhắc đến điểm này sao?" "Một khi Hiểu Mộng tự sát, ta chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận được tin tức, chạy tới Cầu Trang trước tiên, bất kể thế nào cũng sẽ đoạt lại Hiểu Mộng từ trên bàn giải phẫu. Bởi vì Vương Điền Hương sẽ không trơ mắt nhìn thi thể Hiểu Mộng bị giải phẫu, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp, thông báo đến ta trước tiên." Chỉ cần nhận được tin con gái chết, Cố Dân Chương sẽ lập tức gọi điện thoại Kê Minh Tự cầu xin, gây áp lực cho người Nhật, để Ryukawa giao ra "thi thể" của Cố Hiểu Mộng, bởi vì con gái của Cố Dân Chương, dẫu có chết cũng không thể cho người giải phẫu làm nhục. "Nếu Hiểu Mộng đi đến bước phải nuốt kali xyanua, vậy thì giữa hai con đường, hoặc là để nó trực tiếp chết đi, hoặc là thay nó tranh thủ một con đường sống, nếu cô ở trong vị trí của ta, cô sẽ chọn như thế nào?" Cố Dân Chương nhìn Lý Ninh Ngọc, trong mắt tràn đầy bi thương cùng bất đắc dĩ, "Nhưng ta không ngờ, cô sẽ cãi lệnh." Người chết là Lý Ninh Ngọc chứ không phải Cố Hiểu Mộng, Vương Điền Hương dĩ nhiên sẽ không thông báo Cố Dân Chương. Chính bởi vì đợi cả ngày không có tin tức, trong lòng Cố Dân Chương nảy sinh bất an, sợ xảy ra biến động, buổi chiều hôm ấy mới chủ động lái xe đi Cầu Trang. "Ta tính đến mỗi một bước, lại tính sai mất biến số là cô." Cố Dân Chương mắt ngậm lệ, thiên tài như Lý Ninh Ngọc, trải qua bao lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, mỗi lần đều bình an vô sự, lần này lại vì bảo toàn con gái ông mà buông tha hy vọng sống sót. Lý Ninh Ngọc ngẩn người, nhất thời á khẩu không trả lời được. Quan tâm tất loạn, cô lại quên mất nhân vật then chốt là Vương Điền Hương. Đúng vậy, gã tiểu nhân nịnh bợ kia, cho dù Cố Hiểu Mộng chết, chỉ cần có thể đem tin người chết báo cho Cố Dân Chương, thay ông đoạt lại thi thể con gái, sau chuyện này thuyền vương nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh. "Nhưng chuyện đổi thuốc này, mong ngài dù thế nào đi nữa cũng đừng để cho Hiểu Mộng biết, ít nhất, hiện tại không thể." Lý Ninh Ngọc nở nụ cười tự giễu, không chỉ là vì bảo mật, càng nhiều hơn là vì cô không muốn để Cố Hiểu Mộng biết được tình cảnh lúc ấy đáng sợ bao nhiêu, chuyện đã qua, cần gì phải nhắc lại làm Hiểu Mộng thương tâm. ... Ba giờ sáng, lúc đến cũng như lúc đi, Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng lặng lẽ quay trở về Bộ Tư Lệnh. Hành lang ký túc xá yên tĩnh không một tiếng động, cô khẽ lắc mình tiến vào phòng. Cởi bỏ ngụy trang, thở phào nhẹ nhõm. Cuộc nói chuyện ban nãy còn ở ngay trước mắt, mệnh lệnh của Cố Dân Chương khiến cho cô phiền não không thôi, Lý Ninh Ngọc nằm xuống, chân mày nhíu chặt, như đang suy tư gì đó. Vách tường truyền đến tiếng gõ. Kịch kịch kịch, kịch kịch kịch. Không phải mã Morse, song lại duy trì một tần số riêng, giống như con nít đùa dai. Cô trở mình, chăm chú mắt nhìn vào tường, bên kia bức tường, chính là giường của Cố Hiểu Mộng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]