5.
Dưới hầm để xe.
Phó Duật An muốn chở tôi về nhà.
Tôi vẫn đang tức tối vì hành động khi nãy của anh, nghển cổ kiên quyết từ chối.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Em không vui à?”
Tôi tiếp tục nghển cổ lên.
“Không.”
Anh vươn tay túm lấy cánh tay tôi, dẫn tôi vào một chỗ tối.
“Không muốn để họ biết em à?”
Tôi hé miệng, nhưng bỗng không biết nên nói gì.
Đây chẳng phải chuyện rõ như ban ngày sao!
Anh thấy động tác của tôi, khóe miệng cong lên một góc nhỏ đến nỗi không thể phát giác.
“Em không muốn thì không nói.”
Tôi thấy hơi bất ngờ, không nhịn được mà buột miệng:
“Anh không thèm hỏi tại sao luôn à?”
Anh quay người mở cửa xe: “Hỏi thì có thể khiến em đổi ý ư?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Anh vịn tay lên khung xe, nhét tôi vào ghế phụ.
“Vậy thì không quan trọng.”
Tôi ngây ngốc ngồi vào ghế phụ, anh đã thuần thục đóng cửa xe, tự đi về ghế lái.
Nhìn một loạt động tác lưu loát của Phó Duật An, không hiểu sao tôi lại thấy hơi áy náy.
Thế này có vẻ như tôi rất không chân thành với anh.
Nhưng tôi cũng đâu thể nói thẳng rằng “em muốn từ từ vun đắp tình cảm với anh, nên tốt nhất là giữ bí mật” cơ chứ?
Tôi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quay qua, nghiêm túc nói với anh: “Nếu anh có gì thắc mắc thì có thể hỏi thẳng em, dù sao chúng ta cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-giau-chuyen-ket-hon/2726632/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.