7.
Giờ họp buổi sáng của phòng ban.
Tôi cố tình chọn một đồng nghiệp xinh trai, ngồi cạnh cậu ấy.
Đồng nghiệp tên Trần Tưởng, là một thực tập sinh, trông rất xinh xắn, thâm niên trong công ty còn nhiều hơn tôi tận hai tháng.
Thấy cậu đến, tôi đặc biệt dịch ghế ra nhường chỗ cho cậu.
“Chị Lương.”
Tôi ôm sổ cười với cậu chàng: “Sao đến sớm thế?”
Cậu gãi đầu: “À… tích cực một chút chẳng sai vào đâu được.”
Nói chứ, cậu nhóc này cũng khá lắm.
Khi Phó Duật An khoan thai đến muộn, cảnh tôi và Trần Tưởng vui vẻ nói cười đập vào mắt anh.
Anh khựng lại ngoài cửa.
Trưởng phòng nghiêng người gọi anh: “Sếp Phó, anh đến rồi!”
Anh hơi nhướng mày, giọng điệu gắt gỏng.
“Tôi còn không đến, chắc mọi người sẽ quên sạch quy định cơ bản trong cuộc họp mất.”
Trưởng phòng bỗng không dám nói gì.
Phó Duật An nhìn mọi người một lượt, vươn tay ra chỉnh lại áo vest của mình, nghiêm túc bày tỏ:
“Trong buổi họp, cấm chụm đầu ghé tai.”
Trưởng phòng liên tục bảo vâng.
Nhưng rõ ràng cuộc họp vẫn chưa bắt đầu.
Anh như vậy, chẳng lẽ là vì ghen thật ư?
Tôi nhân lúc anh chưa ngồi xuống, thì thầm với Trần Tưởng:
“Cậu xem có phải người này quá đáng lắm không?”
Dường như Trần Tưởng hơi sợ Phó Duật An, cậu nói rất khẽ: “Chị Lương, để tí nữa nói sau đi.”
Cậu bé này thật sự rất thật thà, tôi cũng không thể rủ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-giau-chuyen-ket-hon/2726608/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.