Edit: Vân Linh Nhược Vũ 
Hà Tuấn Thành bị đánh choáng váng, mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, che cái mũi đang chảy máu, gã lớn giọng rống giận: "Diệp Mộ Phàm, mày điên rồi!" 
Diệp Mộ Phàm âm trầm bước đến gần gã: "Tao còn có thể điên hơn nữa kìa, mày muốn thử không?" 
Hà Tuấn Thành lộ ra vẻ hoảng sợ: "Mày... mày muốn làm cái gì? Mày đừng làm bậy! A... mày làm gì vậy!" 
Hà Tuấn Thành là một tên tiểu bạch kiểm, Diệp Mộ Phàm lại đánh nhau lớn lên, Hà Tuấn Thành đương nhiên không phải đối thủ của anh, chỉ trong ba chiêu đã bị anh chế ngự, rồi lại bị một sơi dây thừng không biết Diệp Mộ Phàm moi từ đâu ra để trói chặt. 
"Diệp Mộ Phàm! Thả tao ra! Mày nghĩ đến hậu quả chưa!" 
Diệp Mộ Phàm không để ý đến gã, móc di động trên người gã ra rồi ném đi, sau đó xách gã lên núi như xách một con gà. 
Cuối cùng, anh xem gã như bao bố, ném vào giữa nghĩa trang: "Hà tổng, vui vẻ hưởng thụ đêm nay đi!" 
Hà Tuấn Thành đảo mắt sang hàng đống ngôi mộ xung quanh, da gà sởn cả lên, sợ đến mức lạc giọng: "Shit! Thả tao ra! Thả tao ra! Diệp Mộ Phàm! Con mẹ mày!" 
Cuối cùng gã đã biết vì sao Diệp Mộ Phàm lại hẹn ở đây, nhưng đã quá muộn rồi. 
Diệp Mộ Phàm xoay xoay cổ tay, trên đầu là ánh trăng, bên cạnh là tiếng gào thét của Hà Tuấn Thành, chậm rãi bước xuống núi! 
"Diệp Mộ Phàm! Thằng khốn kiếp này!" 
"Cứu mạng! Cứu mạng đi... Có ai không..." 
"Mau tới cứu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-4/1030084/chuong-656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.