Edit: Bạch Linh
Đừng nói là Tư Hạ, Hứa Dịch đứng hầu một bên cũng ngây ngốc.
Suốt hai năm, cho dù Diệp Oản Oản có làm loạn như thế nào cũng chưa từng thoả hiệp, hiện tại tuy rằng đưa ra rất nhiều điều kiện, nhưng ông chủ vậy mà thật sự thả cô đi.
Cô ấy chỉ là một cô gái, tới trường cấp ba còn chưa tốt nghiệp, quan hệ với người trong nhà thì bung bét, mấy năm nay được cung phụng cơm ngon áo đẹp, bên cạnh có vô số người bảo vệ và người hầu, hiện giờ đột nhiên thả cô ra bên ngoài, để cô ấy sinh tồn như thế nào?
Chẳng lẽ ông chủ muốn thay đổi sách lược, nghĩ để cô va chạm bên ngoài, để cô gặp khó khăn sau đó cam tâm tình nguyện ở bên ngài ấy sao?
Tư Hạ soạt một cái đứng lên, “Diệp Oản Oản, đầu óc cậu bị heo gặm sao? Hiệp ước bán mình bất bình đẳng như vậy mà cũng đồng ý sao?”
Diệp Oản Oản sợ chuyện vừa mới vất vả thoả hiệp xong lại bị quấy nhiễu, lập tức trừng mắt liếc cậu một cái, “Tôi vì yêu mà bán mình cho bảo bảo của tôi đó, có việc à?”
Tên nhóc thối! Châm ngòi nhiều lần như vậy, đây là thiếu đòn à!
Tư Dạ Hàn nhìn cô một cái, “Bảo bảo là ai?”
Diệp Oản Oản lập tức ngọt ngào mà mở miệng nói, “Bảo bảo chính là anh ấy đó, đây là nick name đối với người yêu nha ~”
“…” Giờ khắc này, thiếu niên đã bị ngược cẩu đến hoài nghi nhân sinh.
Vì sao cậu ta lại cảm thấy chính mình không chỉ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-gia-dong-gap-nang-gat-quyen-2/548607/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.