Edit: Bạch Linh. "Đậu má! Chuyện này là sao? Tôi còn tưởng hôm nay sẽ có trò hay để xem! Lăng Đông sao lại giúp Diệp Oản Oản?" "Ai biết được! Gặp quỷ rồi!" "Là bị Triệu Tinh Châu dọa sợ sao?" "Không thể nào, tiểu bá vương Lăng Đông mà cũng có lúc sợ sao? Không làm loạn tới cùng là may lắm rồi!" ...... Giữa tiếng ồn ào thảo luận, Diệp Oản Oản ngồi xuống ghế của Lăng Đông. Cô đã chuẩn bị tốt tâm lý để những ngày này gặp phải phiền toái, không ngờ kết quả lại ngoài ý muốn của cô. Lăng Đông thật sự bị Triệu Tinh Châu dọa sợ ? Hay là... Diệp Oản Oản không khỏi nhớ tới hôm qua, khi Lăng Đông vô tình thấy được dáng vẻ khi không trang điểm của cô. Nên đừng nói là có liên quan với việc đó nhé? Rất nhanh, tiếng chuông vào học vang lên, trong phòng học lần nữa lại yên tĩnh lại, Diệp Oản Oản cũng không nghĩ nhiều nữa. Cô xuất thần nhìn di động đặt trong ngăn bàn. Từ tối hôm qua đến bây giờ, sau khi Tư Dạ Hàn kêu Hứa Dịch đưa cô trở về trường học thì không liên lạc với cô nữa. Dựa theo phản ứng ngày hôm qua của anh, hẳn là không có tức giận nữa nhỉ? Thật ra chung quy thì cô làm vậy cũng tương đối mạo hiểm. Lỡ như Tư Dạ Hàn dưới cơn thịnh nộ hoàn toàn đánh mất lý trí, trực tiếp nhốt cô lại không cho cô cơ hội giải thích, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Thật may sự cố gắng gần đây của cô không bị uổng phí, Tư Dạ Hàn không hoàn toàn tin vào lời nói của Trầm Mộng Kỳ mà đi tra lại lần nữa. Sau khi tan học, các bạn học bị nghẹn cả buổi lại sôi nổi thì thầm nói nhỏ nhìn Diệp Oản Oản, hiển nhiên vì không trông thấy cái cảnh Diệp Oản Oản gặp xui xẻo nên canh cánh trong lòng. Thấy ba người bạn tốt của Trình Tuyết đi về phía Diệp Oản Oản, mọi người lập tức lên tinh thần. "Đồ xấu xí kia, ra đây! Có việc tìm cô!" Trong đó có một nữ sinh cằm nhọn hất cằm mở miệng. Cái loại tan học xong bị gọi ra ngoài này cơ bản đều bị mang tới WC nữ chịu đòn. Diệp Oản Oản tuy rằng không để ý tới mấy việc tranh giành tình cảm ấu trĩ này, nhưng bị người khác làm phiền quả thực sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của mình. Đáy mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, ngay sau đó đáp lời: "Được thôi!" "Chậm chạp cái gì, còn không nhanh lên!" Nữ sinh chờ không nổi mà vươn đi kéo cô một cái, một nữ sinh khác bên cạnh cũng cầm tay cô kéo đi. Tư Hạ đang nằm ngủ bên cạnh nghe tiếng động thì ngẩng đầu, nhíu mày nhìn tình cảnh trước mặt, đang muốn mở miệng, phía sau truyền tới một âm thanh cực kỳ lạnh lùng: "Ai cho mấy người động tới cô ấy?" Lăng Đông đứng ở cửa phòng học, trong tay cầm một túi nilon rất lớn, sắc mặt đặc biệt đáng sợ. Diện mạo của Lăng Đông tuy rằng không đẹp như Tư Hạ, nhưng cũng mang vẻ soái khí anh tuấn, chỉ là khí chất so với Tư Hạ hoàn toàn khác nhau, giống như con sói hoang kiêu ngạo khó thuần, toàn thân trên dưới đều tràn ngập chỉ số bạo lực, đánh nhau cực kỳ tàn nhẫn, ngày thường người gặp người sợ, vào lúc này khuôn mặt cùng bộ dạng âm trầm của anh ta càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Nhìn thấy Lăng Đông trầm mặc đứng ở phía sau, ba nữ sinh bị biểu cảm đáng sợ của anh dọa sợ: "Anh... Anh Đông!" Trong đó có một nữ sinh đến gần giải thích: "Anh Đông, đồ xấu xí này thật không biết điều, không chỉ cướp nhân vật của Trình Tuyết, còn hại anh Đông anh thê thảm như vậy, chúng em chỉ muốn dạy dỗ cô ta một lúc, coi như xả giận cho anh mà thôi!" Ánh mắt của Lăng Đông đảo qua ba nữ sinh kia, cùng với tất cả mọi người trong phòng học, gằn từng chữ một, nói: "Nếu như trước đó mấy người còn chưa hiểu ý của tôi, vậy thì bây giờ tôi nhắc lại, từ giờ trở đi, Diệp Oản Oản là người của tôi! Ai nếu còn dám động tới cô ấy, chính là đang gây hấn với Lăng Đông tôi!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]