12.
Ngày hôm sau Cố Kim Nghiễn không chở thêm được giây nào, lôi tôi đi tuyên bố chính thức.
Theo lời anh nói thì yêu thầm tôi bao lâu nay, giờ cũng nên đường đường chính chính tuyên bố đánh dấu chủ quyền.
Tôi up lên một tấm hình tôi và anh chụp chung.
Trong hình, anh âu yếm nhìn tôi, còn tôi ôm con gấu nhỏ kia, nụ cười không khác gì thời gian năm cấp 3 đó.
Tôi thêm lời bình luận: “Còn muốn cùng anh trải qua thật nhiều thật nhiều thật nhiều 7 năm nữa.”
Anh cũng ghi kèm: “Của tôi.”
Chỉ vỏn vẹn hai chữ, lại cảm động hơn bất kỳ lời văn nào.
Ai ngờ vừa post xong, anh đột nhiên kêu một tiếng không được.
Tôi muốn hỏi anh chuyện gì vậy, khóe mắt lại trông thấy post vừa rồi chằng chịt câu chữ:
“Vợ tôi, là bà xã xinh đẹp của tôi! Mấy người không có vợ chứ gì? Há há há há, vợ tôi là Lâm Mạn, muah thật mạnh một cái! (thét chói tai) (vặn vẹo trườn bỏ) (vọt vào rừng mưa nhiệt đới) (biến thành con khỉ đu trên cành cây) (thét chói tai),bắt đầu từ hôm nay, người đàn ông nào thèm muốn vợ tôi thì coi chừng (ôm đầu gào thét chói tai.jpg) há há há há bà xã…”
…Giời ạ, anh bớt vài câu dùm em với được không.
Cư dân mạng khắp nơi đều khua chiêng gõ trống, thiếu điều xuống đường nẹt bô ăn mừng.
[Tôi xách cục dân chính tới cho rồi đây, tui cũng muốn chèo thuyền.]
[Hai cái mỏ hỗn như nhau mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-doi-thu-tro-thanh-chong-toi/2905888/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.