Trong đầu Phương Sam vẽ ra một khung cảnh rất đẹp đẽ: Nguỵ Tô Thận tay trái ôm công chúa nước Việt Tú, tay phải thì ôm mình, đồng thời hưởng thụ sự hầu hạ của hai mỹ nhân.
Nghĩ đến đây, nhịn không được dùng đầu lưỡi ***** cánh môi, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, thái tử chắc chắn sẽ rất hưởng thụ.
Ở bên kia Ngụy Tô Thận vẫn còn đang ngó chừng cây đàn cổ, thình lình cảm thấy có một cơn gió lạnh chui từ cổ vào bên trong cơ thể, trong nháy mắt lan tỏa đến toàn thân, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc đối diện với ánh mắt sâu không lường được của Phương Sam.
Nguỵ Tô Thận cau mày, nhưng thái hậu đã nói trước khi anh kịp mở miệng: "Công chúa mới đến, nếu như con có thời gian thì hãy dẫn cô ấy đi dạo một chút".
Nguỵ Tô Thận gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn cây đàn cổ.
Bây giờ thái hậu nhìn thấy đàn sẽ có phản xạ có điều kiện là nhức đầu, lệnh cho ma ma bên cạnh đem nó đi.
"Chậm đã". Nguỵ Tô Thận khoát tay áo, ngăn cản động tác của ma ma, quay sang nói với tiểu thái giám đi cùng với mình: "Mang về".
Ma ma có vẻ luống cuống nhìn sang thái hậu, người sau liền tò mò: "Con muốn giữ lại cây đàn hỏng này để làm gì?"
Thái hậu đặt câu hỏi nhưng đồng thời trong lòng cũng đã có câu trả lời: Biết xấu hổ thì sẽ biết cố gắng.
Nguỵ Tô Thận nghiêm túc nói: "Vì nó đã được con đánh qua, sống là đàn trong cung này, chết cũng không ngoại lệ".
Nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958009/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.