Nghe vậy, trong lòng Trần Nghiêm cảnh giác, dùng giọng nói nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Ngươi bị ma ám rồi".
Cánh môi Phương Sam giật giật, còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Nghiêm đã lạnh lùng từ chối: "Ta tuyệt đối không thể để một nữ tử không rõ lai lịch xếp vào bên cạnh thái tử".
"Rõ lai lịch mà". Phương Sam vẫn giữ vẻ mặt cợt nhã, chỉ bất quá lần này hắn chỉ vào chính mình.
Trần Nghiêm tức giận đến bật cười: "Chẳng lẽ Trương thái y muốn tự mình ra trận?"
Phương Sam đảo mắt, nụ cười thay vì nói là giảo hoạt thì nên nói là không có ý tốt: "Tướng quân ở đây đợi ta một chút".
Trần Nghiêm còn đang nhíu mày, Phương Sam đã đi ra đầu ngõ, bước thẳng vào một tiệm vải ở phía đối diện. Trần Nghiêm đợi mãi không thấy trở lại, sợ hắn trốn mất, còn đang định đích thân đi vào kiểm tra, thì nhìn thấy một cô nương xinh đẹp dịu dàng bước tới.
Giữa những vách tường loang lổ, một cô gái phía sau lưng như cõng ánh sáng tiến vào con hẻm tối sâu thẳm, cảnh tượng này không thể nghi ngờ là hoàn toàn đối lập.
Đến gần rồi, rốt cuộc Trần Nghiêm cũng nhìn thấy rõ tướng mạo của đối phương.
Lúc thoáng nhìn qua, cô gái yếu đuối như một cành liễu mỏng manh, điềm đạm đáng yêu, nhưng tuyệt đối không phải là liễu yếu đào tơ. Da của thiếu nữ trắng nõn vô cùng, động lòng người nhất phải kể tới đôi môi, hơi hơi nhếch lên, tựa như lúc nào cũng có thể nở nụ cười. Cả người toát ra vẻ đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3958005/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.