Thói quen là một thứ rất khó bỏ.
Phương Sam dịu dàng nâng mặt của Nguỵ Tô Thận lên. "Nói thì nói vậy, nhưng một thói quen tốt mà mấy ngày không duy trì, chẳng mấy chốc sẽ quên thôi".
Nguỵ Tô Thận đáp lại bằng chất giọng dịu dàng tương tự. "Còn một thói quen xấu, thì sợ rằng cả đời cũng không bỏ nổi. Thậm chí nếu bỏ được trong thời gian ngắn, chỉ cần có cơ hội, nó sẽ sống trở lại".
"..."
Cả hai nhìn nhau không nói gì, hai người đều không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật ra ngoài, nếu một ngày thật sự biểu đạt chân tình, sẽ là cảnh một người rơi lệ nghìn hàng, còn người kia chắc chắn sẽ cười đến nở hoa.
Phương Sam nói lãng sang chuyện khác. "Kỳ này ký chủ định đem thứ gì đi?"
Nguỵ Tô Thận nhìn hắn. "Có thể đổi thành để lại thứ gì không?"
Phương Sam cười đến mức mắt cũng híp lại. "Tôi thành quỷ cũng sẽ đi theo anh".
Nói đùa vài câu ngoài miệng, bọn họ lại ăn ý không thảo luận chủ đề này nữa, Nguỵ Tô Thận chỉ đơn thuần bàn chuyện. "Cái gì mới thực sự có giá trị?"
Anh rời khỏi chỗ Phương Sam, đứng nhìn từng ngọn cây cọng cỏ ở bên ngoài cửa sổ, vẫn không nghĩ ra thứ gì có thể mang đi, một lúc lâu, Nguỵ Tô Thận hỏi. "Không thể tu luyện niệm lực ở thế giới hiện thực đúng không?"
Phương Sam gật đầu. "Bức tượng điêu khắc có vẻ rất đáng tiền".
Nguỵ Tô Thận lại không có suy nghĩ đó, đoán khả năng mang theo nó không cao.
Phương Sam ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957994/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.