Phương Sam lén lút thu hồi động tác làm dấu chữ V lại, để làm dịu bầu không khí, hắn cố ý nói sang những chuyện vớ vẩn. Ngón tay đang làm hình chữ V uốn cong lại, cười híp mắt nói. "Nhìn xem, có phải cong thì rất tuyệt không?
Lời vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí hình như càng thêm gượng gạo.
Ngụy Tô Thận cảm thấy mình cần phải nói chuyện nghiêm túc với hắn. "Tôi đã từng xem qua video lễ kết hôn của cha mẹ tôi, cả hai đều thề đến chết cũng vẫn mãi mãi yêu nhau không hai lòng, đó mới là tình yêu thật sự".
Phương Sam kinh ngạc gật đầu.
Ngụy Tô Thận đỡ lấy bả vai của hắn. "Cậu có đồng ý với điều đó không?"
Phương Sam suy nghĩ một chút lại tiếp tục gật đầu.
Ngụy Tô Thận thấp giọng nói. "Vậy cậu chắc chắn cảm giác đối với tôi cũng là như vậy à?"
Phương Sam trầm mặc, hiếm khi để lộ ra biểu cảm hoang mang. "Cũng không rõ lắm".
Thấy hắn không dùng những lời lẽ hoa mỹ như mọi khi, sắc mặt của Ngụy Tô Thận cũng dịu xuống. "Đã như vậy, tại sao lại đặt mọi sự cố chấp vào tôi?"
Phương Sam trả lời vô cùng dứt khoát. "Ký chủ có thể là cơ hội cuối cùng của tôi."
Dừng lại một chút, hắn lại vô cùng nghiêm túc nói. "Ngoài anh ra, không ai muốn tôi nữa".
"..."
Phương Sam nói có lý có chứng cớ. "Đối với ký chủ mà nói có lẽ cũng như vậy thôi".
Tư duy của hai người đã gần như ở trên cùng một tần số... Một tần số mà người đời khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957990/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.