Phương Sam làm trò xong, lại dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Ngụy Tô Thận: "Tôi cần làm gì đây? Có cần tôi cổ vũ cho anh không?"
Ngụy Tô Thận chỉ vào tảng đá bên cạnh, ý bảo hắn chỉ cần ngồi đó là đủ.
Phương Sam dùng thái độ nhăn nhó nói: "Đứng ngoài cuộc thế này có ổn không?"
Nói rồi hắn còn làm dáng, vẫy tóc đầy quyến rũ.
Ngụy Tô Thận lắc đầu, thản nhiên nói: "Mời cậu ngồi đó và đẹp lặng lẽ."
Triệu Thiên Thần không còn để ý đến cuộc đối thoại của hai người nữa, một luồng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể hắn, xung quanh bao bọc bởi một vầng sáng mờ ảo như có như không. Lúc này, vẻ mặt của Ngụy Tô Thận cũng trở nên nghiêm túc hơn, bởi ngày thường, vẻ bề ngoài hoa hoa công tử của Triệu Thiên Thần dễ khiến người ta vô thức cảm thấy thực lực của hắn không mạnh bằng Lưu Nhạc. Bây giờ xem ra, xem người không thể chỉ xem tướng mạo.
Nếu như là người khác, có lẽ đã hận mình quá coi thường đối phương. Nhưng Ngụy Tô Thận thì không, bởi từ lúc tiếp xúc với Phương Sam, anh đã sớm thấu triệt đạo lý xem người không thể chỉ xem tướng mạo rồi.
Trong ánh mắt của Triệu Thiên Thần mơ hồ lóe lên chút phấn khích. Tự tay hành hạ đến chết một thiên tài sở hữu mộng ma cấp S khiến hắn rất hài lòng.
Ngụy Tô Thận không vội vã đối đầu ngay lập tức, mà hỏi: "Niệm lực của anh hiện tại đã đạt đến cảnh giới nào?"
"Xem ra cậu thực sự sợ rồi." Triệu Thiên Thần cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957983/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.