Trong lòng bàn tay, quả cầu thủy tinh dường như hơi phồng lên một chút.
Phương Sam cầm nó trong lòng bàn tay, thở dài: "Nhìn này, ngươi buồn đến mức đang khóc kìa."
"Đó là sự đe dọa." Một giọng nói từ xa đến gần truyền đến, Phương Sam ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông thon gầy tiến lại gần, theo phép lịch sự, hắn đứng lên hỏi: "Ngài là ai?"
Người đàn ông thon gầy hơi ngẩn ra nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh: "Phó viện trưởng của học viện đế quốc."
"Thảo nào trông có chút quen mắt." Phương Sam cố gắng duy trì một tư thế đoan trang, nũng nịu chớp đôi mắt to nhìn người đàn ông thon gầy: "Xin chào ngài."
Làm một thiếu nữ "hồn nhiên tuổi thanh xuân", hắn cảm thấy ở thời điểm thích hợp cần thêm một trợ từ vào cuối câu để làm tăng phần đáng yêu: "Cái gọi là đe dọa vừa rồi, là ý gì ạ?"
Phó viện trưởng có quyền uy rất cao trong học viện, thường ngày không có học sinh nào dám tỏ vẻ láo xược trước mặt ông. Đối với hành vi của Phương Sam, ông cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng mà dùng cách giáo dục của con người để dạy bảo mộng ma lại có vẻ hoang đường, ông chỉ nói: "Thật dễ nói chuyện."
Phương Sam: "Ngài nói giống như anh ấy vậy."
"Anh ấy" ở đây không nghi ngờ gì chính là Ngụy Tô Thận.
Phó viện trưởng bỗng nhiên cảm thấy thương hại cho Mạc Tu, triệu hồi được một mộng ma như vậy, sau này chắc chắn sẽ rất ầm ĩ.
Ánh mắt ông chuyển từ Phương Sam sang quả cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dinh-nhan-sinh-gap-dinh-than-kinh/3957969/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.