Chương 107 Sét này không phải là loại sét kiếp khi thăng cấp, chỉ là sấm sét bình thường trong cơn mưa, rất đỗi tự nhiên. Nhưng dù chỉ là sét thường, nó cũng làm cây đại thụ như bị thiêu rụi, lá cây cháy sạch, chỉ còn lại thân cây đen trụi lủi — một cột than đen. Cố Diệp Phong toàn thân đen thui, bị mưa lớn rửa trôi chút ít, hắn thở dài, phun ra một luồng khói đen. Vận xui dường như không buông tha, cây đại thụ sau khi bị sét đánh càng trở nên yếu ớt, nhánh cây mà Cố Diệp Phong đang đứng không chịu nổi nữa, đột ngột gãy rời. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cố Diệp Phong lập tức rơi thẳng từ trên cây xuống đất, cả người đơ ra, ngồi bệt dưới đất, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Mặc Linh Nguyệt cách đó không xa. Mặc Linh Nguyệt lẽ ra có thể đỡ hắn, nhưng thấy Cố Diệp Phong người đen nhẻm liền thoáng do dự. Chính sự do dự này — một giây, Cố Diệp Phong đã ngã lăn xuống đất. Mặc Linh Nguyệt nhìn người nào đó với vẻ mặt ngốc nghếch, đôi mắt hơi cong, khẽ mỉm cười. Cố Diệp Phong ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên tuyệt mỹ trong bộ bạch y, trên mặt thoáng nét cười, ánh mắt lóe lên như dòng nước chảy, đứng trong mưa, che chiếc dù, dường như ngăn cách toàn bộ thế tục bên ngoài, đẹp tựa như tinh linh bước ra từ bức họa. Cố Diệp Phong nhất thời sững sờ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Mặc Linh Nguyệt. Mãi sau hắn mới tỉnh lại, "Không đúng! Mỗi lần ta gặp xui xẻo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-dai-lao-man-cap-xuyen-thanh-thanh-phu/4705673/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.