Có chỗ hạnh phúc, thì đôi lúc, vẫn có nơi bất hạnh song hành. Đó cũng xem như hệ sinh thái để cân bằng đi.
Vẫn là trung tâm thành phố Y, kế bên những toàn nhà lẫm liệt cao tầng ngất trời, một hẻm nhỏ, một khu đất nhỏ, một ngôi nhà nhỏ, và…Khụ, một cô gái nhỏ đang hì hục trong căn bếp nhỏ, đun nồi cháo nhỏ >.<
“Ây da…” Từ Y Chi nhanh chóng nắm lấy dái tai của mình để hạ nhiệt cho những ngón tay mảnh khảnh. Hơi nhiệt của bếp lửa làm gương mặt cô đỏ, đôi mắt to tròn vì khói mà cay cay lượn lờ nước.
Múc cháo đổ ra chén, Từ Y Chi nhẹ nhàng đem đến cạnh giường. Nhìn mẹ cô gầy yếu nằm đó, tim cô như nhũn ra. Tuy hoàn cảnh sống khó khăn, nhưng năm năm qua mẹ cô chưa từng để cô phải bươi chải với cuộc đời. Với bà, cô luôn là viên ngọc tinh khiết được nâng niu trong lòng bàn tay.
Từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà, vì nặng gánh lo cho cuộc sống, mẹ từ một quý bà giàu sang, phải buôn bán tảo tần lo cuộc sống. Tuy lúc đó Từ Y Chi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu sự khó nhọc kia, cô quyết tâm nghỉ học, ở nhà phụ giúp. Mẹ cô lúc đó dù không muốn cũng chẳng thể làm gì.
Cô có một em trai song sinh, dù song sinh, nhưng em trai mang vẻ ngoài như cha, cô thì có nét giống mẹ hơn. Có điều, em trai cô thông minh tài giỏi bao nhiêu, cô lại ngốc nghếch ngờ nghệch bấy nhiêu. Vì thế, cô không muốn mẹ thêm gánh nặng mà nghỉ học.
Bây giờ tất cả niềm tin và hi vọng điều gởi gấm cho Từ Y Vũ.
Nói đến em trai song sinh kia Từ Y Chi thêm hậm hực. Nó không bao giờ gọi cô một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-co-ngoc-la-osin/61833/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.