Khung cảnh thành phố lúc nào cũng nhộn nhịp và huyên náo. Xe nối tiếp xe, người chen lấn người. Trên đời nếu hỏi thứ gì dễ thay đổi nhất, đó chính là lòng người.
Ở trung tâm thành phố Y, trong căn biệt thự cao cấp hoa mỹ. Một người đàn ông trung niên, với mái tóc điểm bạc đi cùng năm tháng, gương mặt bình tĩnh trên thương trường ngày nào hiện tại đã biến mất, nhường lại cho sự tức giận đang phun trào rầm rộ.
“ Khốn kiếp, mày muốn làm lão già này tức chết à?” Văn Diễn vỗ bàn hung hăng trợn mắt nhìn thằng con nghịch tử đang thoải mái bắt chéo chân ngồi trước mặt. Thật sự ông đã tạo nghiệt gì? Bây giờ bị quả báo như vậy chứ?
Mấy đời họ Văn, mỗi cây chỉ có một trái, đến đời ông cũng không ngoại lệ. Vợ mất sớm, ông phải gà trống nuôi con, trên vai lại gánh vác công ty tập đoàn Văn Lai không hề mở lời than vãn. Tâm huyết hết thảy đều hi vọng trên đứa con trai duy nhất. Mong muốn sau khi lớn lên, có thể thay thế ông gánh vác tất cả.
Và tất nhiên, đứa con trời đánh kia không làm ông thất vọng, mà làm ông tức giận đến hộc máu, còn đau hơn cả thất vọng trăm lần.
Sau khi về nước, Văn Diễn nhanh chóng quăng hết thẩy công việc cho Văn Thiếu Kiệt. Một làmuốn xem thực lực của anh như thế nào để khi ông vẫn còn sức có thể giúp một tay, hai làông muốn thảnh thơi tìm đối tượng cho con trai bảo bối, hi vọng nhanh chóng có cháu để bồng, đó cũng là tâm nguyện cuối cùng của ông.
Nhưng mà, trong năm năm qua, công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-co-ngoc-la-osin/61832/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.