Văn Thiếu Kiệt về đến nhà thì đã là 10 giờ tối. Anh đi thẳng lên phòng của Từ Y Chi, mở cửa nhẹ nhàng để bước vào.Trong phòng đèn vẫn sáng, đây là thói quen khi cô ngốc ngủ một mình. Thời gian gần đây mỗi đêm anh điều ôm cô đi ngủ từ rất sớm, hôm nay vì phải xử lí vụ việc quan trọng nên về hơi muộn một chút.
Cỡi giày và áo ngoài ra, Văn Thiếu Kiệt lên giường nửa nằm nữa ngồi trên gối, tay chóng má trực tiếp đối diện nhìn gương mặt Từ Y Chi đang say giấc. Anh vốn dĩ rất lo lắng, sợ rằng cô ngốc không có anh sẽ khó ngủ, nhưng bây giờ nhìn đi, cô chẳng phải đang ngủ rất ngon lành hay sao? Có chút dỗi hờn lướt nhẹ qua khoé mắt, bất chợt ánh nhìn của anh dừng lại ở vật trong tay của cô.
Trong tay Từ Y Chi đang ôm chặt chiếc áo sơ mi trắng tinh của Văn Thiếu Kiệt đặt dưới má, điều này chẳng phải đại diện cho cô ngốc nào đó không thể ngủ khi thiếu anh sao? Có phải anh đã bắt đầu bước vào cuộc sống của cô? Nghĩ như vậy, tự dưng trong tim anh có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua. Cô đã để ý đến sự hiện diện của anh!
Mỉm cười chỉ vì một điều đơn giản, Văn Thiếu Kiệt đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tròn nhỏ trắng như tuyết của Từ Y Chi mà vuốt ve. Nhìn cô ngủ cứ như một thiên thần mang đến sự bình yên cho toàn nhân loại. Anh hi vọng, hi vọng mỗi ngày được ở bên cạnh cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-co-ngoc-la-osin/3093667/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.