Tôi rời nhà đi chưa được bao lâu, sân vườn lá bay tứ tung, vụn giấy đến vải vóc đồ đạc nằm tơi tả trên mặt sàn.
Tiếng la hét thất thanh của bà Đoan vang lớn. Cả tiếng đập phá nghe có vẻ tàn bạo đang lục đục trong ngôi nhà.
Tôi hốt hoảng chạy vào. Vừa mở hé cánh cửa, tôi đã phải sửng sốt vô cùng trước cảnh tượng đang diễn ra lúc này.
“Mày điên rồi Tâm à!”
Anh Tâm, chính anh ấy là người đã bày ra mớ hỗn độn này. Anh dường như trở thành một con người khác vậy. Đầu tóc xác xơ, mặt mày nhem nhuốc, cánh tay có chút rỉ máu.
Mọi người không cản nổi anh, dù có giữ anh lại thì anh vẫn phản kháng cố vùng vẫy để mà thoát ra…
Anh hầm hừ khờ dại điên cuồng đập phá bàn ghế. Ánh mắt anh chuyển dần sang tôi, sắc bén đăm đăm nhìn về phía tôi.
“Con đừng lại gần nó.”
Thầy cảnh báo tôi, nhắc khéo vì sợ anh Tâm làm tôi bị thương.
Anh Tâm tiến gần đến hơn, tôi bất chợt lùi dần đi, sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra với anh.
Anh cầm sẵn tấm gỗ trên tay, vung ra trước mặt tôi, dáng vẻ khó chịu mang lại cảm giác nặng nề, có chút xa cách…
“Cô là ai?”
Anh Tâm thực sự đã quên tôi? Chỉ vừa trải qua mỗi buổi sáng mà anh đã thành ra thế này. Rốt cuộc trong khoảng thời gian tôi vắng nhà ấy, chuyện gì đã lại đến với anh. Tôi không muốn một người dàn ông từng giả ngốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408844/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.