Sân vườn quen thuộc, nơi thuở tôi thường dạo chơi, bám đuôi theo chân anh Bền. Tôi biết khi gặp lại anh thì bản thân cũng sẽ thấy có chút bối rối, khó xử vì chuyện của mấy hôm trước. Tôi không để bụng những lời anh nói, chỉ là cảm thương hơn cho anh, mong sao anh có thể buông bỏ được mối tình này…
Ông Hạnh vẫn nằm trên chiếc đi văng, người co lại bởi tiết trời lạnh rét. Có vẻ nghe thấy tiếng chân, ông ngay khắc ngoảnh đầu nhìn.
“Hóa ra là vợ chồng chúng mày à. Đến đây có việc gì không?”
Anh Tâm hấp tấp chạy lại, nắm chặt lấy tay ông, anh vờ ngốc lại còn khóc lóc than vãn.
“Ông ơi, ông thương tình giúp vợ con với. Vợ con ăn được ngủ được mà sao sức yếu còi cọc thế kia. Con lạy ông, con van ông, xin ông cứu giúp vợ chồng chúng con.”
Ông Hạnh tỏ vẻ lúng túng gãi gãi mái đầu bạc. Tôi cười mỉm khi thấy anh khẽ nháy mắt nhìn tôi.
“Thằng oắt này, tao lại thấy mày bệnh nặng hơn đấy. Bao năm nay nghiên cứu chữa trị cho mày mà tao cũng đành chịu trận đây này. Xê ra xê ra, tao khám cho cái Nhiên.”
“Con đội ơn ông.”
Ông Hạnh ngồi cạnh tôi, tay theo thói quen mà chậm rãi bắt mạch. Đôi mày cau lại, môi khô mím chặt.
“Mày cho vợ mày ăn cái gì đấy?”
“Con cho vợ ăn uống như bình thường thôi, với thêm mấy loại tẩm bổ khác.”
Ông Hạnh chống cằm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó xua tay đuổi tôi đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408841/chuong-29.html