Tôi nằm vắt tay lên trán, đu đưa chiếc võng trên nhà. Nhìn vô định vào một khoảng không nào đó giữa trời mây u ám kia.
Tiếng lá rơi xào xạc trước vạn vật còn đang tĩnh lặng. Cảm giác nhẹ nhõm, thảnh thơi, đầu óc trống rỗng nghĩ ngợi chi đâu những chuyện thị phi vô nghĩa ấy.
Sột soạt gõ bước chân trên mặt đất, bà Nở huơ tay gọi tên tôi.
“Nhiên. Dậy uống thuốc này.”
Bát thuốc đặt ngay cạnh, bà trầm ngâm nhìn tôi nốc cạn trong khổ sở, còn bà lại hé nở nụ cười thỏa đáng cho bõ công làm ra của bà.
“Hôm qua con vừa uống xong, chẳng nhẽ ngày nào cũng phải như thế này ạ?”
“Đúng rồi. Muốn con lẫn cả đứa bé trong bụng đều khỏe mạnh thì đành chịu khó thôi. Đợi qua tháng thứ ba rồi sẽ ngưng không uống nữa.”
Tận tới tháng thứ ba tôi mới thoát khỏi cái thứ thuốc kinh khủng này. Chỉ quanh đi quẩn lại ngày một ngày hai là tôi đã hãi hùng với mùi vị của nó. Đằng này thì bà Nở lại đứng trông cho tôi nuốt sạch, tôi biết trốn đi đường nào bây giờ.
“Đợt u con bụng mang dạ chửa, đâu cần uống bất cứ thứ thuốc gì đâu, vậy mà vẫn sinh được đứa em gái cho con đấy thây.”
“Là do sức con yếu. Thôi, ráng đi.”
Tôi thở dài, mùi thuốc đắng còn ngập nồng trong hơi thở. Thứ thuốc mỗi khi uống vào đều khiến tôi phát nôn. Kể cả lúc ăn cơm cũng chẳng ngon miệng nữa là…thực đơn hằng ngày đều tất là những thứ tẩm bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408840/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.