“Anh không biết đấy thôi. Tôi qua thăm anh cũng một phần là để báo tin vui cho cả nhà hay.”
“Thế là tin gì đấy anh nhỉ?”
“Anh sui sắp lên chức ông ngoại rồi.”
Tưởng rằng thầy tôi phấn khích khi nghe câu nói ấy, nào đâu thầy vẫn còn chưa hiểu. Ngờ ngợ bán tín bán nghi mà gãi đầu hỏi lại.
“Ý của anh là sao đấy. Nói rõ hơn được không?”
Nội tôi với gậy, cốc khẽ lên đầu thầy tôi. Vẻ mặt hung hăng của bà làm thầy rụt người lặng thinh.
“Sao mày chẳng hiểu thế hả. Nghĩa là cái Nhiên nó có chửa đấy, hay đúng hơn là tao được làm cụ bà rồi đây. Đến lúc đó già này sẽ ẵm cháu, không biết là thằng cu hay con bé nữa.”
Trông thầy tôi hiểu được mà vui lắm, cứ thế mải mê ngồi uống trà bắt chuyện với thầy Thắng.
Nội tôi lượn lờ rời đi, miệng không ngừng nhểnh lên toe toét, chống tay nghĩ ra những cái tên cho đứa cháu còn chưa chào đời của nội.
Cái Nhiên cũng đâu phải dạng vừa, mồm mép khiếp lắm. Mới đó còn đứng đây vểnh tai nghe ngóng, giây sau đã bước ra khỏi nhà, tụm năm tụm bảy lại kể cho bạn bè nó nghe.
Việc tôi có chửa, nội trong sáng hôm nay thôi có khi cả làng này ai cũng biết, ai cũng hay.
Tin vui mà, điều đó là đáng tự hào cho cái khởi đầu của một tình yêu vừa mới chởm nở…
Tôi đứng ngoài bục thềm, anh Tâm lui cui đằng sau rậm bụi, chẳng biết làm gì ngoài đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408838/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.