Anh Tâm cười xúc động, mắt nhòe vài giọt lệ, anh ôm chầm lấy tôi lớn tiếng khóc thật to…
“Vợ sắp không quan tâm tới anh nữa rồi, em có con thì sau này còn ai lo cho anh.”
“Ấy thằng Tâm! Sao lại nói thế được.”
U trách móc, mặt có vẻ không vui. Anh Tâm mặc kệ, cứ tiếp tục bấu lấy tôi, nũng nịu như đứa trẻ nhỏ.
Còn bên phía thầy Thắng thì khác, thầy biểu lộ hẳn cảm xúc ra ngoài. Thầy đi đi lại lại quanh quẩn nơi góc phòng, vò mấy sợi râu điểm bạc sau đó vuốt trán mà rằng với dì Thoan.
“Mau mau, chị đi báo cho bà con làng xóm biết. À đúng rồi, phải mở tiệc ăn mừng nữa chứ. A! Tí thì quên, còn phải sang nhà anh sui. Trời ơi! Tôi sắp được lên chức ông nội rồi.”
Thầy quýnh quáng về phòng thay đồ, đem theo giỏ hoa quả cất gọn trên kệ. Thầy sửa soạn chỉn chu tươm tất hết cả mới bắt đầu gọi hai vợ chồng tôi lại.
“Thằng Tâm thay quần áo đi, chúng ta đến nhà thầy cái Nhiên ngay bây giờ. Nhớ choàng thêm áo ấm cho vợ nữa đấy.”
Anh nhanh nhảu gật đầu lia lịa, cuống quồng chất đống lớp vải dày lên trên người tôi. Còn có ý định khoác theo chăn bông, để khi cần tiện sẽ giúp tôi giữ ấm nữa cơ…
Mưa còn chưa ngớt, cả ba chúng tôi đã lao ra ngoài trời. Chiếc ô vừa vặn, đủ để hai người họ ép tôi vào giữa. Anh Tâm còn không quên lấy áo che chắn cho tôi, mặc dù mưa cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-chang-ngoc-biet-yeu/3408837/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.